WebNovels

Chapter 2 - Chương 2: Tiếng vọng từ tiền kiếp

Trường Trung học Phổ thông Thiên Hòa nằm ở ngoại ô thành phố, nơi cây cối vẫn còn xanh tươi và những con đường lát đá uốn lượn quanh co như dẫn về một thế giới khác. Nơi đây, học sinh phần lớn đều là con em của tầng lớp trung lưu, cuộc sống bình yên, phẳng lặng như mặt hồ mùa thu. Nhưng buổi sáng hôm ấy, khi Rin bước chân qua cổng trường, một làn gió lạnh thổi qua khiến anh rùng mình.

Cảm giác lạ lắm — như thể linh hồn vừa đi qua một cánh cửa vô hình.

Rin là học sinh chuyển trường, mới nhập học từ hôm qua. Cậu sống cùng mẹ trong một căn hộ nhỏ gần khu chung cư cũ. Mẹ cậu kể rằng cha cậu đã mất trong một tai nạn khi cậu còn bé, và từ đó, hai mẹ con nương tựa vào nhau. Rin không có gì nổi bật — trầm tính, ít nói, nhưng ánh mắt lại khiến người ta khó rời đi. Lạnh lùng, sâu thẳm, như chứa đựng cả một quá khứ không thuộc về thời đại này.

Buổi sáng thứ hai tại trường mới, Rin ngồi trong lớp, ánh mắt vô tình lướt ra cửa sổ. Trên sân, dưới gốc hoa anh đào đang nở sớm, có một cô gái đang đứng. Mái tóc đen dài buộc hờ, đồng phục gọn gàng, đôi mắt lấp lánh như hồ nước dưới trăng. Cô nghiêng đầu, cười nhẹ với người bạn bên cạnh — và rồi, trong tích tắc, ánh mắt cô chạm vào Rin.

Thời gian như ngưng đọng.

Rin đứng dậy.

"Rin?" – Giáo viên gọi tên anh – "Em có gì không ổn à?"

Cậu không trả lời, chỉ đứng yên như bị hút vào đôi mắt kia. Ở ngoài kia, Min – cô gái ấy – cũng sững người. Cô không hiểu vì sao tim mình đập mạnh đến vậy. Mắt cô cay xè, như thể ai đó đã vẽ lại nỗi buồn cũ trên mí mắt. Một thoáng sau, cô quay đi, nhưng cả hai đều không thể xóa bỏ cảm giác: họ biết nhau. Không phải ở đây, không phải bây giờ – mà là ở một nơi nào đó xa xôi, cổ xưa và đầy máu lệ.

Ngày hôm sau, định mệnh lại đùa giỡn. Cô giáo chủ nhiệm thông báo: "Do bạn Min và bạn Rin đều đạt thành tích cao trong khảo sát đầu năm, nên sẽ cùng đại diện lớp trong cuộc thi tranh biện học sinh toàn trường."

Min nhíu mày. Rin hơi khựng lại. Hai ánh mắt lại chạm nhau — lần này không chỉ là cảm giác, mà là tiếng gọi mơ hồ từ linh hồn.

"Rin đúng không?" – Min bắt chuyện trong thư viện – "Tôi là Min."

"Ừ, tôi biết." – Cậu đáp, giọng trầm – "Hôm qua… cô có cảm thấy… lạ không?"

Min nhìn cậu. Một lúc sau, cô gật đầu.

"Giống như… đã từng quen biết từ trước?" – cô hỏi khẽ.

Rin không nói gì. Cậu mở cuốn sổ nhỏ trong tay — trong đó là những hình vẽ nguệch ngoạc: một thanh kiếm đen, một thác nước, một ngôi chùa cổ trên núi cao, và một cô gái mặc y phục cổ đứng dưới gốc hoa đào.

Min nhìn chằm chằm vào bức vẽ. "Tôi… tôi cũng đã mơ thấy những thứ này."

Từ đó, họ bắt đầu dành thời gian tìm hiểu nhau, không chỉ vì cuộc thi, mà còn vì khao khát tìm lời giải cho những giấc mơ kỳ lạ. Họ phát hiện ra rất nhiều điểm trùng hợp: cùng sinh vào tháng ba, cùng có nốt ruồi dưới cổ tay (Min tay trái, Rin tay phải), cùng từng bị mộng du và tỉnh dậy với tay áo ướt đẫm sương.

"Cậu có tin vào tiền kiếp không?" – Min hỏi, giọng nhẹ như gió.

"Không… cho đến khi gặp cậu." – Rin đáp.

Một buổi chiều sau giờ học, họ đến khu rừng phía sau trường – nơi có ngôi miếu cổ bỏ hoang. Min bảo cô hay mơ thấy mình đứng ở đây, giữa rừng anh đào. Khi họ bước vào, mùi gỗ mục và hương trầm như quẩn quanh. Bỗng Rin dừng lại. Trong một khe đá gần gốc cây cổ thụ, cậu phát hiện một vật gì đó bọc trong vải.

Là một chiếc trâm cài đầu — kiểu cổ, bằng bạc, khắc hình hoa đào. Vừa chạm vào nó, đầu Rin đau nhói. Một loạt hình ảnh ập về: Min trong bộ y phục trắng, bị trói giữa sân chùa, máu nhuộm đỏ gạch. Và cậu — Rin của kiếp trước — gào thét, ôm lấy nàng, mắt ngập lệ.

Cậu ngã quỵ.

"Rin!" – Min chạy tới đỡ cậu. Khi tay cô chạm vào vai cậu, cùng lúc, cả hai bị cuốn vào một ảo ảnh — không phải giấc mơ, mà là một đoạn ký ức.

Họ đứng giữa buổi lễ tế cổ xưa, giữa hai hàng binh lính, và… là chính họ. Là Rin và Min của kiếp trước. Họ thấy mình trao nhau ánh nhìn cuối cùng, thấy thanh kiếm đâm xuyên, thấy máu vẽ lên định mệnh.

"Đó là chúng ta…" – Min thì thầm, nước mắt lặng lẽ rơi – "Là thật."

Kể từ hôm đó, mọi thứ không còn như trước. Họ hiểu rằng giữa họ có một mối liên kết vượt thời gian, vượt sinh tử. Nhưng hiểu không có nghĩa là yên bình. Những giấc mơ ngày càng rõ nét hơn, những ký ức ùa về với cảm xúc nguyên vẹn: tình yêu, nỗi sợ, cả đau đớn và tuyệt vọng.

Và rồi, chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Một giáo viên mới được chuyển về – cô gái tên Vân Linh, ánh mắt sâu như vực. Rin không thích ánh nhìn của cô. Có gì đó… đáng sợ. Một hôm, khi cậu ở lại trực nhật muộn, cô Linh bước vào phòng.

"Em là Rin?" – cô hỏi, mỉm cười nhẹ.

"TRONG

"Có bao giờ em cảm thấy… thế giới này chỉ là một lớp vỏ bọc? Và những gì em nhớ được mới là ảo ảnh?"

Cậu giật mình.

"Chúng ta không chỉ sống một lần, Rin. Và không phải ai cũng được lựa chọn nhớ lại." – Giọng cô Linh nhỏ dần – "Nhưng những người từng phá vỡ luật trời… sẽ bị trừng phạt."

Tối hôm đó, Rin mơ thấy một người đàn ông áo đen đứng trước cổng địa phủ. Gã cầm thanh kiếm giống hệt thanh kiếm gia truyền của Dạ Vân xưa kia. Gã chỉ tay vào Rin: "Ngươi đã thề không yêu một lần nữa. Ngươi phản bội lời thề, và kéo nàng theo vòng lặp bi kịch. Lần này, cái giá sẽ là mạng sống cả hai — không có kiếp sau."

Rin choàng tỉnh. Người ướt đẫm mồ hôi.

Trong những ngày sau, Rin và Min quyết định tìm đến một nhà sư già sống ẩn trên núi Phong Vân, người được đồn có khả năng nhìn thấu luân hồi. Sau nhiều khó khăn, họ cũng gặp được ông – người nhìn họ một lúc lâu, rồi thở dài.

"Các con… là những linh hồn đã phạm vào luật Trời. Tình yêu của các con đẹp, nhưng cũng nguy hiểm. Mỗi lần gặp lại là một lần định mệnh trừng phạt nặng hơn. Lần này, các con không được phép chết. Nếu các con chết cùng nhau một lần nữa… linh hồn sẽ bị tan biến, không còn tái sinh."

Min siết tay Rin. Cô nhìn ông lão, hỏi:

"Vậy… chúng con phải làm gì?"

"Yêu… nhưng đừng cố nắm giữ. Hãy học cách buông tay khi cần. Chỉ khi các con vượt qua thử thách này mà vẫn giữ được lòng nhân và không sa vào hận thù… vòng luân hồi mới chịu dừng lại."

Kể từ đó, họ sống giữa tình yêu và nỗi sợ. Yêu nhau sâu đậm, nhưng cũng biết rằng nếu lặp lại bi kịch cũ, họ sẽ biến mất mãi mãi. Mỗi cái nắm tay, mỗi nụ cười, đều chứa đựng cả thiên đường và địa ngục.

Rồi một ngày nọ, biến cố thật sự xảy ra.

Một chiếc xe tải mất lái lao thẳng về phía Min khi cô đang qua đường. Rin hét lên, lao ra, đẩy cô sang một bên — và rồi bóng cậu bị nuốt chửng bởi ánh đèn pha và tiếng kim loại vỡ vụn.

Min hét lên, gào thét gọi tên cậu trong nước mắt.

Không… không thể là lần nữa.

More Chapters