Bầu trời sẩm tối. Một cơn mưa phùn lặng lẽ rơi như khói sương, bao phủ ngôi trường cấp ba nơi Rin và Min đang theo học. Bên dưới tán cây phượng vĩ lấm tấm hoa đỏ, họ ngồi cạnh nhau, không ai nói gì. Từ sau khi Rin tỉnh lại, không khí giữa họ đã thay đổi. Không còn là sự ngượng ngùng của tuổi học trò, mà là một sợi dây mỏng manh đầy căng thẳng – như thể họ đang bước đi trên lằn ranh mỏng của định mệnh.
"Tớ... nhớ tất cả rồi," Rin nói, giọng trầm lặng. "Cả khu rừng đêm trăng máu. Cả nụ cười của cậu trước khi lưỡi dao hạ xuống. Cả cái chết của tớ."
Min nhìn anh, đôi mắt ngân ngấn nước. "Và cậu vẫn không sợ sao?"
Rin khẽ lắc đầu. "Tớ sợ. Nhưng tớ sợ nhất là lần này, tớ lại không thể giữ được cậu."
Một làn gió nhẹ lướt qua, làm tung tà váy đồng phục của Min và cuốn những cánh phượng rơi xuống lòng bàn tay cô. Cô siết chặt nó. Như thể đang giữ chặt thời gian.
Những ngày sau đó, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Min nhìn thấy bóng người lạ đứng trước cổng trường, luôn mặc áo khoác trắng và đeo kính râm, như thể đang theo dõi cô. Rin bắt đầu nghe những tiếng thì thầm mơ hồ mỗi khi đi ngang phòng nhạc cụ cũ đã bị khóa từ năm ngoái.
Một buổi chiều, khi họ đang cùng nhau tìm tài liệu trong thư viện, một quyển sách rơi xuống từ kệ cao nhất. Min mở ra – đó là một cuốn sổ tay cũ bọc da, không có tiêu đề. Bên trong, nét chữ tay nắn nót:
"Người giữ ký ức cuối cùng. Nếu hai linh hồn tái sinh gặp lại nhau lần nữa, hãy đưa họ đến nơi giao thoa – nơi ánh sáng và bóng tối từng hòa vào nhau. Ký ức không chỉ là lời nguyền, mà còn là chìa khóa."
Rin chạm vào trang giấy. Bất chợt, một dòng ký ức tràn vào đầu anh như nước vỡ đê. Anh thấy mình đứng giữa ngọn núi cao phủ tuyết trắng, trước một cánh cổng đá cổ – phía sau là những bóng người mặc áo choàng trắng, bịt mắt, cầm gậy bạc. Một giọng nói vang lên trong tâm trí:
"Ngươi đã bước qua lần thứ ba. Nếu còn một lần nữa, linh hồn ngươi sẽ bị xé nát vĩnh viễn. Quay đầu đi, trước khi bánh xe luân hồi nghiền nát cả hai."
Rin ngã xuống sàn thư viện, thở dốc. Min đỡ anh dậy, hoảng loạn. Nhưng khi anh mở mắt, anh nhìn thấy cô như thể lần đầu – không phải cô gái mặc đồng phục trung học, mà là Min – công chúa Thiên Hoa, trong bộ y phục trắng thêu hoa đào, ánh mắt từng khiến anh nguyện chết không hối hận.
Tối hôm đó, họ gặp lại cô giáo Vân Linh – người dạy Lịch sử, nổi tiếng nghiêm khắc nhưng lại có ánh nhìn kỳ lạ mỗi khi thấy Rin và Min đứng cạnh nhau.
"Em nghĩ cô biết chuyện, đúng không?" Min hỏi thẳng, khi chỉ còn ba người trong lớp học.
Cô giáo Linh nhìn họ rất lâu, rồi thở dài. "Lẽ ra... các em không nên nhớ lại."
Rin nắm tay Min. "Nhưng chúng em đã nhớ. Và chúng em muốn biết sự thật."
Sau một phút im lặng, cô Linh đứng dậy, kéo rèm cửa lại, rồi bước đến bảng đen. Cô dùng phấn vẽ một vòng tròn lớn, trong đó là hai hình thái âm dương đan xen. Cô viết lên bảng ba từ: Hộ Pháp Trắng.
"Ta từng là một trong họ," cô bắt đầu. "Những người canh giữ quy luật luân hồi. Những kẻ đảm bảo các linh hồn không đi chệch khỏi con đường số phận."
Rin và Min im lặng.
"Nhưng khi ta chứng kiến các em chết cùng nhau... không chỉ một lần, mà hai lần... ta đã phá luật. Ta đã giúp chuyển ký ức vào mảnh ký ức luân hồi – cuốn sổ tay em tìm thấy. Nhưng điều đó cũng khiến ta bị truy lùng. Và giờ, họ đang tới."
Bên ngoài, một tiếng chuông vang lên – không phải chuông trường, mà là tiếng chuông cổ xưa, trầm đục và kéo dài. Cô Linh tái mặt.
"Họ đã đến rồi."
Họ trốn chạy. Rời khỏi ngôi trường trong đêm, dưới cơn mưa tầm tã như che giấu bước chân. Cô Linh dẫn họ đến một ngôi chùa cổ trên đỉnh đồi – nơi cô từng được phong làm Hộ Pháp. Tại đó, cô mở một cánh cửa đá giấu dưới nền tượng Quan Âm. Bên trong là một căn phòng nhỏ, ánh sáng vàng nhạt từ ngọn nến chiếu lên các bức vẽ cổ – cảnh chiến tranh giữa Dạ Vân và Thiên Hoa, cảnh hai đứa trẻ nắm tay nhau giữa biển lửa.
"Đây là nơi cuối cùng các em có thể tìm ra cách kết thúc vòng luân hồi."
Min bước tới bức tường nơi có bức tranh nàng bị xử tử. Cô đưa tay chạm vào nét cọ khô. Nước mắt cô rơi.
"Em đã chết ở đây..."
Cô Linh gật đầu. "Và cũng tại đây, em có thể lựa chọn: giữ lại ký ức và sống, hoặc từ bỏ tất cả và được tái sinh một lần nữa – không còn đau đớn, không còn tình yêu."
Rin siết tay cô. "Tớ sẽ không để cậu chọn điều thứ hai."
Min cười, dù nước mắt chưa khô. "Tớ cũng không muốn."
Bên ngoài, Hộ Pháp Trắng đã tới. Họ bao vây ngôi chùa, từng bước một như làn sương trắng. Người đứng đầu giơ cao cây gậy bạc:
"Rin Dạ Vân, Min Thiên Hoa – hai linh hồn đã làm loạn dòng chảy của vận mệnh. Theo luật Luân Hồi, phải bị xóa sổ khỏi mọi tầng ký ức. Hãy bước ra, và lựa chọn: tự hủy, hoặc bị hóa thành tro linh hồn."
Không khí trong chùa đặc quánh. Rin đứng dậy, rút ra từ chiếc hộp gỗ một thanh kiếm cổ – thanh kiếm gia truyền từng dùng để dâng lên hội đồng trưởng lão để cầu xin tha cho Min.
"Thanh kiếm này từng là biểu tượng quyền lực... Giờ nó là chìa khóa."
Anh cắm kiếm xuống nền đất. Một luồng sáng phát ra, mạnh mẽ và dữ dội. Trên mặt đất, một vòng tròn ánh sáng hiện ra – vòng tròn luân hồi cuối cùng. Nó quay chậm, rồi tăng tốc. Từng ký ức của họ, từng cảnh trong những kiếp sống trước, hiện lên như đoạn phim.
Cô Linh hô lớn: "Hãy bước vào, nếu các em thực sự muốn sống tiếp – không còn lẩn trốn, không còn chết vì nhau."
Rin nắm tay Min. Họ nhìn nhau. Không cần nói gì thêm. Họ cùng bước vào vòng sáng.
Ánh sáng bùng lên. Hộ Pháp Trắng không thể tiến gần, bị ánh sáng đẩy lùi như bức tường vô hình. Tiếng chuông ngừng vang. Bầu trời quang đãng.
Sáng hôm sau, trong một thành phố xa lạ, hai người trẻ tỉnh dậy bên nhau. Họ không còn tên Rin hay Min, không còn ký ức chiến tranh, gia tộc hay máu đổ. Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau – họ mỉm cười.
Bởi vì trong tận sâu tâm hồn, họ vẫn nhận ra nhau – không bởi tên gọi, mà bởi tình yêu vượt mọi kiếp người.
Vòng tròn đã hoàn tất. Nhưng câu chuyện… chỉ vừa bắt đầu.