Gió thổi nhè nhẹ qua hàng cây ngân hạnh, những chiếc lá vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời như những mảnh ký ức đang trôi lơ lửng trong không trung. Ở một thành phố xa lạ – không biển hiệu, không tên gọi – Rin và Min bước đi trên con phố lát đá cổ kính, tay trong tay, như thể cả thế giới đã tan biến, chỉ còn lại họ.
Họ không còn nhớ tên nhau. Không còn những ký ức về chiến tranh, đau thương, hay tình yêu rực cháy. Nhưng ánh mắt họ vẫn tìm về nhau theo bản năng. Họ gọi nhau bằng những cái tên mới – Akira và Hana – như định mệnh đã sắp đặt một màn khởi đầu khác. Một cuộc đời khác.
Hana làm việc tại một tiệm sách nhỏ ở góc phố, nơi cô thường ngồi đọc sách cổ về các nền văn minh đã mất. Akira làm tại xưởng sửa đồng hồ, đắm mình trong những chuyển động vi diệu của thời gian. Cả hai sống giản dị, nhưng mỗi đêm, khi những cơn mộng mị ùa về, họ lại thấy mình đứng giữa cánh rừng hoa đào, máu vương trên áo, và ánh mắt kia – luôn là ánh mắt đó.
Một hôm, trong khi sắp xếp lại gian sách cũ, Hana phát hiện một cuốn nhật ký bằng da đã ố màu, giấu kỹ sau kệ sách. Bìa sách không có tựa, nhưng khi cô mở ra, dòng chữ đầu tiên khiến cô ngừng thở:
"Nếu em đọc được điều này, nghĩa là ta đã tìm thấy nhau lần nữa."
Tay Hana run lên. Cô lật sang trang kế tiếp – là nét chữ quen thuộc, đầy cảm xúc. Trong nhật ký là những đoạn ghi chép rời rạc về những lần tái sinh, những lần tìm nhau trong đau khổ, và một kế hoạch: trở về "Vùng đất không tên" – nơi ký ức khởi nguồn, nơi số phận có thể được viết lại.
Đêm đó, cô đưa cuốn nhật ký cho Akira. Anh lặng lẽ đọc hết, không nói gì. Nhưng trong mắt anh, một ngọn lửa cũ lại bừng cháy. Họ biết, hành trình chưa kết thúc.
Họ rời thành phố vào rạng sáng, chỉ mang theo cuốn nhật ký, một ít lương thực, và linh cảm mơ hồ rằng phương Bắc chính là nơi họ phải đến. Qua rừng rậm, qua thảo nguyên hoang vu, qua những cơn mưa trắng xóa không ngừng nghỉ, họ vẫn sánh bước. Tình cảm giữa họ không ồn ào, không vội vã – chỉ như dòng suối nhỏ kiên trì chảy mãi, dù qua đá tảng hay vực sâu.
Một buổi tối, khi dừng chân tại ngôi làng cổ gần dãy núi tuyết, họ được một cụ bà dẫn đến nghỉ tại một ngôi nhà gỗ. Bà cụ có ánh mắt rất quen – như thể đã từng thấy họ trong một giấc mơ xa lắm. Khi nhìn thấy cuốn nhật ký, bà khẽ nói:
"Hai đứa là những kẻ vượt vòng." Câu nói ấy khiến họ sững người.
Bà kể: "Từ thời cổ đại, có những linh hồn được gọi là Người Mang Ký Ức – những kẻ không bao giờ quên được kiếp trước, và cứ thế sống, chết, rồi lại tìm thấy nhau. Vùng đất không tên chính là nơi cuối cùng – nơi họ có thể chọn: giữ lại ký ức và sống mãi trong hình hài này, hoặc xóa sạch tất cả và trở về vòng xoay vĩnh cửu."
"Nhưng nếu giữ ký ức, các con sẽ không bao giờ chết. Và đó là một loại giam cầm."
Câu nói cuối khiến họ im lặng. Cái giá cho vĩnh cửu... liệu họ đã sẵn sàng?
Chuyến hành trình tiếp tục, càng lên cao, không khí càng loãng, trời càng lạnh. Nhưng cũng như mọi lần, họ không rời nhau. Tay nắm tay, mắt nhìn về phía chân trời phủ tuyết. Cho đến khi, cuối cùng, họ nhìn thấy – một cánh cổng đá khổng lồ, dựng giữa hai đỉnh núi như vết sẹo giữa thời gian và không gian. Trên cổng khắc những dòng chữ cổ:
"Ngươi đã đến lần cuối. Lối đi chỉ mở một lần. Hãy chọn: giữ ký ức và sống mãi, hay xóa sạch và tái sinh."
Họ đứng đó, giữa gió tuyết và cánh cổng vĩ đại. Akira nhìn Hana. "Nếu em muốn buông bỏ… tớ sẽ đi cùng."
Hana mỉm cười. "Tớ đã chết vì cậu, sống vì cậu… Tớ không muốn lặp lại nữa. Nhưng nếu phải sống mãi, tớ cũng muốn sống cùng cậu."
Họ nắm tay nhau, bước qua cánh cổng. Và khi cánh cổng đóng lại, bầu trời phía sau họ bắt đầu rạn nứt – như thể một thế giới cũ vừa kết thúc. Nhưng phía trước – là một khởi đầu, không bị ràng buộc bởi bất kỳ số phận nào.
Câu chuyện chưa kết thúc. Bởi vì khi yêu nhau đủ sâu, đủ thật – ký ức sẽ không là xiềng xích, mà là đôi cánh