Một buổi sớm, khi sương mù còn giăng mật giữa những thân cây anh đào bất tử, Yuki — những đứa trẻ mà Rin và Min nhận nuôi — đứng yên bên bờ hồ. Cậu không còn là một đứa trẻ. Từ lúc đặt chân đến Thung Lũng Bất Tận, Yuki lớn lên với tốc độ kỳ lạ, nhưng gương mặt và ánh mắt ấy luôn giữ vẻ trầm mặc, như có thể biết nhiều hơn những gì cậu bé từng được dạy.
Hana bước đến sau lưng Yuki, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu:
"Con lại thấy nó sao?"
Yuki gõ đầu, ánh nhìn xa hướng về mặt hồ:
"Có một cánh cửa... trong mơ. Nó nằm giữa rừng tối, bên kia sườn núi. Có tiếng ai đó gọi con. Không phải bằng lời mà bằng cảm giác. Giống như... con đã nợ họ điều gì đó."
Akira nghe vừa khít khỏi trang sách. Anh nhìn Hana, rồi nhìn Yuki:
"Có thể... đó là một đoạn ký ức chưa lại. Một đoạn ký ức không phải của chúng ta, mà là của con."
Cả ba đều quyết định lên đường. Mặc dù họ đã chọn sống mãi ở nơi này, nhưng họ hiểu: việc giữ ký ức không chỉ là trân trọng những gì đã có mà còn đối diện với những phần chưa được chữa lành.
Họ đi qua rừng thông đen, qua khe núi có đá cung chịt dấu vết bàn tay. Cuối cùng, họ đứng trước một tấm kính giữa rừng. Trong gương không phản chiếu họ, mà là hình ảnh của một thế giới khác: đổ nát, đen tối, có những linh hồn lang thang như mất phương hướng.
Yuki bước tới gần. Mặt gương dao động, như sóng nước. Một tiếng thì thầm vang lên trong đầu cả ba:
"Có một nơi nhưng bị lãng quên. Một phần ký ức chưa bao giờ được viết lại. Nếu các bước vào, không thể quay về như cũ. Nhưng nếu không đi, cánh cổng này sẽ không bao giờ hoàn lại."
Akira và Hana nhìn nhau. Yuki quay lại, ánh mắt định nghĩa:
"Con phải đi. Con muốn biết mình là ai, và tại sao con lại có mặt ở đây."
Không nói thêm gì, họ nắm tay nhau từng bước qua tấm kính. Và rồi, ánh sáng tắt.
Thế giới bên kia không giống bất kỳ nơi nào họ từng thấy. Nó không có thời gian, không có phương tiện định hướng. Chỉ là một biển linh hồn — những ký ức bị bỏ rơi, những nỗi đau chưa được gọi tên. Những đứa trẻ khóc trong im lặng. Những chiến binh ngã xuống mà không ai nhớ. Những tình yêu tan vỡ trước khi đáp ứng bắt đầu.
Yuki như bị hút vào giữa biển. Cậu ngã, đầu choáng. Hana và Akira cố giữ cậu, nhưng họ chỉ chạm vào hư vô. Từng hình ảnh hiện lên trong mắt Yuki — một người mẹ mang thai bị thiêu giữa trận chiến. Một người ôm con trai mà không biết đó là lần cuối cùng. Một cô gái trẻ đứng trên thành nhanh, chờ một người không bao giờ trở lại.
Tất cả đều được gọi tên bạn. Nhưng không ai biết tên thật của bạn là gì.
Rồi trong lúc giải quyết sự yên tĩnh tuyệt đối, một cánh tay vươn ra từ bóng tối. Là Min — nhưng không phải Min của hiện tại. Là Min thời cổ xưa — công chúa được xử lý tử giữa chùa mùa đông. Cô chạm vào lông mày Yuki, và mọi thứ sáng sủa hơn.
"Con là kết tinh của những gì chưa hoàn thành. Là hiện thân của tất cả những ký ức bị bỏ lại. Con được sinh ra không phải bởi máu thịt, mà bởi nỗi nhớ. By mong muốn lại một vòng chưa bao giờ dứt."
Yuki mở mắt. Cậu đang đứng trên đỉnh tháp linh hồn — nơi cao nhất của cõi lãng quên. Dưới chân là hàng triệu hồi đang chờ được xoa dịu. Và trong tim cậu — lần đầu tiên — là một ngọn lửa không còn mang hình hài đau khổ, mà là hy vọng.
Akira và Hana đứng cạnh cậu. Họ không nói gì, chỉ đặt tay lên vai cậu. Giống như khi họ lần đầu tìm thấy nhau giữa vòng xoáy thời gian.
Yuki hít sâu. Cậu tay lên. Từng hạt ánh sáng nhỏ bắt đầu bốc lên từ những linh hồn bên dưới. Mỗi hạt là một ký ức được gọi tên, một nỗi đau được thừa nhận. Và rồi, biển linh hồn chuyển động. Từ chiến loạn thành hài hòa. Từ tối ưu thành ánh sáng.
Một giọng nói vang lên — không rõ của ai, nhưng như đến từ tận cùng vũ trụ:
"Vòng luân hồi đã được vá lại. Những gì còn dang dở nay đã hoàn tất. Từ nay, mọi linh hồn đều có thể bắt đầu lại, không bị xóa bởi lỗi cũ."
Ánh sáng hào quang lần nữa. Và khi nó dịu xuống, cả ba thấy mình lại đứng bên bờ hồ trong Thung Lũng Bất Tận. Nhưng lần này, bầu trời đã thay đổi — xanh hơn, cao hơn. Và từ xa, những linh hồn khác cũng đang tìm về. Không còn độc độc. Không còn format trôi.
Akira ôm lấy Hana. Yuki đứng cạnh họ, lần đầu tiên cười — không phải vì điều gì đã qua, mà vì điều gì sắp đến.
(Còn tiếp...)