WebNovels

Chapter 8 - CHƯƠNG6: MỘT LẦN NỮA, BẮT ĐẦU 

Bầu trời Thung Lũng Bất Tận hôm nay không giống ngày thường. Những cụm mây trắng trung thực như có hình trả lại hơn, như những con thuyền thư ức đang trôi trên đại dương vô hình. Tiếng gió thổi qua rừng anh đào không còn là bản nhạc buồn u uẩn, mà mang theo âm điệu nhẹ nhàng nhẹ nhàng của một chương mới vừa được mở ra.

Sau biến cố tại cõi lãng quên, Yuki trở về không còn như trước. Cậu không còn là trẻ con đứng yên tĩnh bên hồ, cũng không chắc chắn là trưởng thành. Trong ánh mắt cậu là sự hiểu biết của ngàn năm, nhưng cách trong nụ cười lại là sự sáng của một người vừa học tha thứ cho chính mình.

Akira và Hana đã già đi, nhưng không có nghĩa lý lý. Họ mang vẻ chín chắn, bình yên của những người đã đi qua tất cả biến động, và lựa chọn ở lại — không vì trách nhiệm, mà vì tình yêu đã bén rễ quá sâu trong hơi thở thở của cuộc đời này.

Một hôm, Yuki tìm đến căn hộ gác mái, nơi Hana lưu giữ những trang nhật ký cũ. Cậu tìm thấy một bức thư chưa mở, phong thư vàng, nét chữ quen thuộc.

"Nếu một ngày có thể đọc được bức thư này, nghĩa là con đã sẵn sàng biết tất cả."

Đó là nét chữ sắc bén của Min – trong kiếp đầu tiên, khi nàng vẫn còn là công chúa của Thiên Hoa. Trong thư, cô viết về giấc mơ kỳ lạ đã khiến cô chấp nhận kết hôn, bỏ trốn khỏi hoàng cung và bắt đầu một hành trình không ai hiểu nổi.

"Ta đã nhìn thấy một đứa trẻ giữa biển máu, nhưng không phải. Nó nhìn ta, như thể ta là người cuối cùng còn nhớ tên nó. Và ta biết – định mệnh của ta không phải chỉ là công chúa, mà là mẹ của một điều đó sẽ vá lại tất cả."

Yuki reng bức thư trong tay, nước mắt không rõ từ lúc nào đã rơi.

"Mẹ từng mơ thấy con... ngày cả khi mẹ chưa từng sinh ra con."

Ngày hôm sau, Yuki rời xa nhà, mang theo cây sáo làm từ cành anh đào và một cuốn sách trắng – chưa có dòng chữ nào. Cậu không nói với ai đi đâu, chỉ để lại một dòng:

"Con đi để viết lại những câu chuyện chưa ai kể. Khi nào đủ đầy, con sẽ về."

Trong những năm sau đó, Thung Lũng Bất Tận trở thành nơi tụ hội của những linh hồn khắp các chiều không gian. Không nên trốn chạy để chữa lành. Họ đến, nghe Akira kể chuyện về những thế giới đã qua, nghe Hana dạy những bài học về yêu mà không cần giữ, mất mà không hận.

Mỗi mùa trôi qua, Akira thêm một vết nhăn nơi khoé mắt, Hana thêm vài sợi tóc bạc. Nhưng trái tim họ – và sàn nhà gỗ nhỏ dưới tán anh đào – vẫn giữ nguyên hình hài của tình yêu đầu tiên.

Mười năm sau, vào một đêm trăng tròn, Yuki trở về. Không còn là trẻ con, không còn là chàng trai đi tìm câu trả lời. Cậu là người viết sử – người mang những câu chuyện chưa từng được kể trở lại thế gian.

Trong sách trắng ngày nào, giờ đã đầy ắp: có chiến tranh và hòa bình, có phản bội và tha thứ, có chết và hồi sinh. Nhưng nổi bật nhất là những câu chuyện về những người đã yêu nhau — bất chấp mọi luân hồi.

Yuki mở sách ra giữa quảng trường trung tâm, nơi những linh hồn tụ hội mỗi tháng trăng tròn. Giọng cậu vang lên:

"Ký ức không phải để trốn chạy hay sử dụng, mà để hiểu rằng mọi điều đều có lý do. Và tình yêu – dù trong bất kỳ hình hài nào – cũng là nguồn khởi đầu của mọi sinh vật tái sinh."

Akira và Hana ngồi ở hàng đầu, tay trong tay. Họ cười – vì biết rằng, không chỉ câu chuyện của họ, mà câu chuyện của hàng vạn linh hồn khác — cuối cùng cũng đã có người kể lại.

Trên bầu trời, những cụm đám mây đổi hình thành vòng tròn luân hồi – không khí kín như xiềng xích, mà mở ra như cánh cổng đón chào.

Và như thế, một lần nữa — tình yêu lại bắt đầu.

More Chapters