Ánh sáng rọi qua khe núi như tấm rèm lụa dát vàng, vẽ nên những đường nét thần thoại lên bề mặt băng tuyết trắng xoá. Bên trong cánh cổng đá vừa khép lại, Rin và Min – giờ đã là Akira và Hana – đứng giữa một thung lũng huyền ảo. Trời không có nắng, cũng chẳng tối đen. Một thứ ánh sáng trung tính, vĩnh hằng bao phủ nơi đây, như thể thời gian đã ngừng lại.
Cả hai bước đi, không lời. Mỗi bước chân như đạp lên những ký ức rời rạc – những hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong không gian: một bàn tay nắm lấy bàn tay khác giữa trận mưa tên lửa; một nụ hôn giữa chiến địa; một đêm trăng nơi mái nhà tranh tĩnh lặng. Vùng đất này không chỉ là nơi linh hồn gặp lại, mà còn là nơi mọi ký ức đã từng thuộc về họ hội tụ.
Họ đi qua một cây cầu đá bắc qua hồ nước trong suốt như pha lê. Trong hồ, phản chiếu không phải hình ảnh hiện tại, mà là từng giai đoạn đời họ đã trải qua – từ những đứa trẻ chơi bên giếng làng, đến chiến binh và công chúa của hai vương quốc đối địch, đến những kẻ chạy trốn khỏi lưỡi dao định mệnh.
"Chúng ta từng là tất cả," Hana thì thầm. "Mỗi mảnh đời, mỗi cái chết... đều là một lần yêu nhau theo cách khác."
Akira siết chặt tay cô. "Và bây giờ, là lần đầu tiên ta được yêu mà không phải chạy trốn."
Cuối thung lũng là một điện thờ cổ, xây bằng đá đen, phủ đầy rêu phong. Trên bức tường chính, một tấm bia đá khắc hàng ngàn cái tên – những linh hồn đã chọn giữ ký ức và sống mãi. Bên cạnh, là một bức tường trống – dành cho những ai từ bỏ tất cả để tái sinh.
Một thực thể xuất hiện – không rõ hình dạng, chỉ là một vầng sáng đang dao động, như trái tim đang đập. Giọng nói vang lên không từ miệng, mà từ tâm trí cả hai:
"Các ngươi đã đến được đây, vì yêu, vì nhớ, và vì không thể quên. Vậy, các ngươi chọn điều gì?"
Họ nhìn nhau. Không sợ hãi. Không ngần ngại.
"Chúng tôi chọn sống," Akira nói.
"Với tất cả ký ức," Hana tiếp lời. "Và cả tình yêu."
Vầng sáng xoáy lên cao. Hồ nước dâng trào, phản chiếu toàn bộ ký ức của họ – như một cuốn phim quay ngược. Rồi bất ngờ, tất cả tan biến. Không gian trở nên tối đen, rồi bừng sáng. Họ đứng giữa một quảng trường rộng lớn – nơi mọi người xung quanh đều có đôi mắt phát sáng. Những linh hồn giữ ký ức.
Một người đàn ông tóc bạc tiến tới, mỉm cười: "Chào mừng hai bạn đến với Thung Lũng Bất Tận. Ở đây, ký ức là tài sản quý giá nhất. Các bạn đã bước ra khỏi bánh xe luân hồi. Từ nay, các bạn sẽ sống – không bởi số mệnh, mà bởi lựa chọn."
Akira và Hana được dẫn tới một căn nhà nhỏ giữa cánh rừng anh đào vĩnh cửu. Ở đó, họ sống như những con người bình thường – trồng cây, đọc sách, kể chuyện. Nhưng mỗi buổi chiều, khi hoàng hôn tím rơi xuống đỉnh núi xa, họ lại cùng ngồi bên nhau và kể lại những gì họ nhớ – không để giữ lại quá khứ, mà để nuôi lớn hiện tại.
Rồi một ngày, họ nhận nuôi một đứa trẻ bị bỏ rơi bên bờ hồ. Đứa trẻ không nói được, nhưng ánh mắt nó đầy cảm xúc – như thể đã sống hàng ngàn kiếp. Họ đặt tên nó là Yuki – nghĩa là Tuyết.
Yuki lớn lên giữa hai người từng sống qua muôn ngàn đau thương và yêu thương. Đứa trẻ ấy, bằng cách nào đó, giúp họ hiểu: tình yêu không cần phải gào thét, không cần phải chết để chứng minh. Chỉ cần ở lại – là đủ.
Thời gian không còn đếm bằng năm hay tháng. Trong Thung Lũng Bất Tận, ký ức không già đi, mà chỉ sâu thêm. Và ở nơi đó, có một đôi tình nhân, từng là kẻ thù, từng chết vì nhau, nay sống cùng nhau – như những chiếc lá cuối cùng trên cành ngân hạnh, không rơi, không héo, mà bất tử giữa khoảnh khắc giao mùa.