WebNovels

Chapter 3 - Chương 3: Ký ức bất diệt

Tiếng còi xe cứu thương rạch toạc bầu không khí chiều muộn, mang theo mùi khét của lốp xe cháy đường và vị máu tanh còn đọng trên đầu lưỡi. Min đứng chết lặng giữa đám đông, cơ thể run rẩy như chiếc lá trong cơn bão lớn. Rin nằm trên mặt đường, bất động, đầu anh tựa vào một vệt máu chảy dài. Đôi mắt anh nhắm nghiền, gương mặt vẫn như đang thì thầm tên cô.

"Rin… đừng ngủ… làm ơn đừng ngủ…" – Min thì thầm, từng chữ như cắt vào lồng ngực.

Bàn tay cô nắm lấy tay anh – bàn tay từng ôm lấy cô trong những giấc mơ, trong những ký ức xa xăm đã vượt cả ranh giới thời gian. Máu từ vết thương trên trán anh thấm vào tay áo cô, nhuộm đỏ như sắc hoa đào trong đêm xử tử năm nào.

Nhưng lần này, cô không thể để mất anh.

Bệnh viện. 19h47.

Rin được đưa vào phòng phẫu thuật cấp cứu. Min ngồi bên ngoài, hai tay đan chặt vào nhau đến trắng bệch. Cô không khóc – nước mắt đã khô từ khi cô thấy gương mặt anh lặng lẽ nằm đó, giữa phố đông người mà như thể toàn thế giới chỉ còn lại hai người họ.

"Bệnh nhân bị va đập mạnh vào đầu, chấn thương sọ não nghiêm trọng… chưa thể nói trước điều gì." – Một bác sĩ nói nhanh, giọng không giấu nổi sự lo lắng.

Min gật đầu, không nói gì. Bên trong cô là một cuộc chiến dữ dội giữa lý trí và trái tim, giữa thực tại và ký ức. Cô cảm thấy sợ, không phải chỉ vì Rin có thể chết – mà là vì nếu lần này anh chết, vòng luân hồi sẽ kết thúc, và linh hồn anh… sẽ không còn tồn tại.

Cô nhớ lại lời nhà sư già: "Lần này, các con không được phép chết. Nếu các con chết cùng nhau một lần nữa… linh hồn sẽ bị tan biến, không còn tái sinh."

Min không ngủ cả đêm. Cô ngồi đó, lặng lẽ như bức tượng canh giữ giữa hành lang trắng toát. Đôi mắt mở lớn, dõi về cánh cửa phòng ICU nơi Rin đang nằm. Trong đầu cô, những ký ức tràn về — không phải của hiện tại, mà của những kiếp xa xăm.

Quá khứ xa xưa – Ở một cõi linh hồn bị phong ấn

Min – lúc ấy vẫn là tiểu thư Thiên Hoa – ngồi trước một gương đồng cổ, tay run run chạm vào chiếc trâm bạc khắc hình hoa đào. Gương mặt nàng tái nhợt, đôi mắt long lanh nước. Một tiếng động sau lưng vang lên, và Rin – con trai thứ của Dạ Vân – bước vào. Ánh mắt chàng tối lại khi thấy nàng như thế.

"Min… em lại khóc?"

"Không… chỉ là… em thấy lo."

Rin bước đến, quỳ xuống trước mặt nàng, nâng tay nàng lên đặt lên trái tim mình.

"Anh sẽ bảo vệ em. Dù là thế lực của cả trời đất, anh cũng sẽ chống lại."

"Nhưng nếu cả trời đất không tha thứ cho ta… thì sao?" – Nàng hỏi, giọng nghẹn lại.

Cũng

"

Tiếng máy tim vang lên đều đều. Trở lại bệnh viện, Min lại khóc. Nước mắt rơi không ngừng khi cô thì thầm bên tai Rin, dù anh vẫn còn hôn mê:

"Anh đã đánh cược cả linh hồn… Vậy em cũng sẽ đánh cược mọi thứ. Chỉ cần anh tỉnh lại…"

Và rồi một điều kỳ lạ xảy ra.

Trên màn hình theo dõi, đường nhịp tim bỗng dao động mạnh. Một cơn co giật nhẹ lan qua thân thể Rin, rồi… anh mở mắt.

Min gần như ngã quỵ khi thấy đôi đồng tử quen thuộc ánh lên lần nữa. Nhưng điều khiến cô nghẹn ngào không phải là việc anh tỉnh lại — mà là câu đầu tiên anh nói, bằng giọng khản đặc:

"Min… ta đã từng chết… phải không?"

Cô không nói gì. Cô chỉ gật đầu, rồi bật khóc.

Rin nhớ.

Sau một tuần điều trị, Rin xuất viện, để lại cả bệnh viện trong sự ngỡ ngàng. Các bác sĩ không thể hiểu nổi vì sao một ca chấn thương sọ nặng như vậy lại hồi phục nhanh đến thế. Nhưng Min hiểu – có lẽ vì lời nguyện xưa kia vẫn chưa tàn lụi.

Họ trở về, không còn là những thiếu niên bình thường nữa. Mỗi ngày sống tiếp đều là ngày mượn tạm từ định mệnh, mỗi giây phút bên nhau đều là phần thưởng được ban từ trời cao — hoặc là cái bẫy cuối cùng trước khi mọi thứ sụp đổ.

Ở phần tiếp theo , Rin và Min sẽ đối mặt với bí ẩn về thân phận của cô giáo Vân Linh, và cuộc truy đuổi từ "Hộ Pháp Trắng" — những người canh giữ luật luân hồi. Sự thật về thanh kiếm gia truyền và cái giá cuối cùng của việc "đánh cược linh hồn" sẽ dần hé lộ.

More Chapters