Tiếng mưa rơi hòa lẫn tiếng kim loại va chạm, tạo thành một bản nhạc hỗn loạn giữa màn đêm. Thiên Hạo đứng giữa vòng vây, hơi thở nặng dần, nhưng ánh mắt vẫn không hề dao động. Ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu giọt máu chảy từ khóe môi anh, trộn cùng nước mưa, tạo thành vệt đỏ nhòe xuống cổ áo.
Hắn – kẻ cầm đầu – chậm rãi bước tới, tay xoay con dao găm lấp lánh. Mỗi bước chân của hắn đều vang lên rõ rệt, như tiếng búa đóng xuống quan tài.
"Cậu giỏi lắm, Thiên Hạo… Nhưng giỏi đến mấy cũng chỉ là con tốt. Và con tốt thì chỉ có thể bị… loại bỏ."
Thiên Hạo nheo mắt, nhìn thẳng vào hắn:
"Vậy hôm nay… để xem ai mới là người bị loại."
Không để đối phương kịp phản ứng, anh lao lên như tia chớp. Cú đấm của anh mạnh đến mức hất văng một tên sang tường gạch, tạo nên tiếng "RẦM" khô khốc. Máu phụt ra từ miệng hắn, hòa vào làn mưa lạnh.
Hai tên còn lại lập tức xông vào từ hai hướng. Một tên vung gậy sắt, tên kia cầm dao nhắm thẳng vào bụng Thiên Hạo. Anh xoay người né cú chém, dùng lực chân đá mạnh vào đầu gối tên cầm dao khiến hắn gục xuống, rồi giật lấy gậy sắt đỡ cú đánh tiếp theo.
Tiếng kim loại chạm nhau vang lên chan chát. Mỗi đòn của Thiên Hạo đều lạnh lùng, chính xác, như thể anh đã tập luyện hàng ngàn lần. Nhưng anh biết, thể lực của mình không vô hạn — và cái bẫy này chắc chắn chưa kết thúc ở đây.
Bất chợt, kẻ cầm đầu lao tới, dao găm chém sượt qua vai anh, để lại một vết rách sâu. Cơn đau nhói bùng lên, nhưng Thiên Hạo nghiến răng chịu đựng. Anh chộp lấy cổ tay hắn, vặn mạnh đến khi nghe tiếng "RẮC" giòn tan. Con dao rơi xuống nền xi măng, loảng xoảng.
Hắn rú lên, nhưng ngay lập tức… mỉm cười.
"Cậu nghĩ… mình thắng rồi sao?"
Từ cuối hẻm, một bóng người mặc áo mưa đen bước ra. Ánh đèn đường hắt lên, lộ rõ gương mặt — Vân Khê.
Cô đứng đó, đôi mắt lạnh lẽo, môi khẽ nhếch:
"Lâu rồi không gặp… Thiên Hạo."
Trái tim anh khựng lại nửa nhịp. Dưới làn mưa xối xả, anh nhận ra — đây mới là phần mở đầu của cơn ác mộng thật sự.