Cơn mưa đêm như trút xuống, làm mặt đường ướt sũng, phản chiếu ánh đèn vàng nhợt nhạt. Trong con hẻm hẹp, không khí đặc quánh mùi sắt gỉ và hơi ẩm, tiếng nước mưa tí tách như đếm ngược từng giây đến cuộc đụng độ.
Ba gã xăm trổ đã áp sát, đôi mắt lóe lên tia hung ác. Gã ở giữa cao lớn, tay cầm một thanh tuýp sắt dài, đầu tuýp dính loang lổ những vệt nâu đỏ cũ kỹ.
"Không ngờ mày lại dại dột mò vào đây một mình," hắn nhếch mép cười, giọng lẫn mùi thuốc lá nồng nặc.
Thiên Hạo không trả lời. Anh chỉ hơi hạ thấp người, bàn tay phải nắm chặt, đôi mắt khóa chặt từng chuyển động của đối thủ. Trong đầu anh, mọi thứ chậm lại — tiếng mưa, hơi thở, và cả tiếng bước chân rón rén từ phía sau.
Chúng không chỉ có ba tên…
Một bước. Hai bước.
Gã cầm tuýp sắt lao lên đầu tiên, vung mạnh về phía đầu anh. Thiên Hạo nghiêng người tránh, bàn tay trái chộp lấy cổ tay đối thủ, kéo mạnh rồi thúc đầu gối vào bụng hắn. Gã khụy xuống, nhưng ngay lập tức hai tên còn lại ập vào, đấm đá như mưa bão.
Đòn đánh của chúng rất gọn, không phải kiểu lưu manh đường phố — đây là người từng được huấn luyện. Điều đó khiến Thiên Hạo càng cảnh giác. Anh xoay người, dùng tường làm điểm tựa, tung cú đá xoáy khiến một tên ngã sấp xuống vũng nước. Nhưng chưa kịp thở, từ bóng tối phía sau, một chiếc gậy gỗ giáng mạnh vào vai anh.
Cơn đau nhói buốt lan dọc cánh tay. Anh cắn răng, lùi lại vài bước, ánh mắt sắc như dao. Trong một thoáng, hình ảnh kiếp trước hiện lên — đêm mưa năm ấy, anh cũng bị bao vây, và đã bất lực nhìn một người mình muốn bảo vệ ngã xuống trước mặt.
Lần này… sẽ không lặp lại.
Anh lao lên, dùng lực quật ngã kẻ vừa đánh mình, rồi xoay người chặn cú đấm của gã xăm trổ cao lớn. Bàn tay phải siết cổ áo hắn, kéo sát lại, giọng trầm khàn:
"Ai sai các người tới?"
Tên đó chỉ bật cười khinh khích, để lộ hàm răng vàng ố:
"Mày sẽ biết… khi gặp ông ta."
Ngay lúc ấy, tiếng "tách" vang lên từ đâu đó trên cao — không phải tiếng mưa, mà là tiếng cò súng lên đạn. Theo phản xạ, Thiên Hạo kéo mạnh cô gái bị trói ra sau mình, và gần như cùng lúc, một viên đạn sượt qua má anh, cắm phập vào tường gạch, bụi vữa bắn tung.
Ánh đèn từ một căn phòng ở tầng hai lóe lên, bóng một người đàn ông đứng sau cửa sổ — dáng người quen thuộc đến mức khiến trái tim Thiên Hạo khựng lại.
Vân Khê.
Không, không phải cô. Nhưng người đàn ông đó chính là Lục Thành — kẻ trong kiếp trước đã đẩy anh vào đường cùng. Hắn vẫn nở nụ cười nửa miệng, như một kẻ đang thưởng thức trò săn mồi của mình.
Từ trên cao, giọng Lục Thành vọng xuống, rõ ràng và đầy mỉa mai:
"Chào mừng quay lại, Thiên Hạo. Tao đã chờ khoảnh khắc này… lâu lắm rồi."
Mưa vẫn rơi nặng hạt, nhưng giờ đây, trong hẻm tối, thứ đang trút xuống không chỉ là nước — mà còn là mùi máu bắt đầu lan ra, âm thầm báo hiệu một cuộc chiến chưa kết thúc.