Gió đêm thổi qua bến sông, mang theo hơi lạnh cắt da. Thiên Hạo đứng sững, ánh mắt đóng băng khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ xa.
Người con gái ấy bước ra từ làn sương, mái tóc đen dài bay nhẹ, đôi mắt sâu thẳm. Nhưng khi ánh trăng rọi xuống, anh nhận ra—đó chính là An Nhiên.
"Thiên Hạo…" – giọng cô khẽ run.
Anh siết chặt nắm đấm, từng khớp tay trắng bệch.
"Không… Cô không phải An Nhiên. An Nhiên của tôi đã chết."
Nguyệt Hàn khẽ bước đến, nhưng anh lùi lại.
"Em chưa bao giờ chết. Em chỉ… phải rời đi để bảo vệ anh."
"Bảo vệ?" – Anh bật cười lạnh lùng, nụ cười như dao cứa. "Cô biến mất, để lại tôi sống như kẻ đã mất tất cả. Cô gọi đó là bảo vệ?"
Ánh mắt anh lóe lên nỗi đau và sự phẫn nộ.
"Trong những ngày tôi gục ngã, cô ở đâu? Khi tôi một mình chống chọi với tất cả, cô ở đâu? Hay là… cô đã tìm được một cái tên mới, một cuộc đời mới, và bỏ quên tôi?"
Nguyệt Hàn mím môi, nước mắt rơi nhưng không nói.
Thiên Hạo hít sâu, kìm nén cảm xúc đang cuộn trào.
"Tình yêu của tôi đã chết cùng với An Nhiên đêm đó. Giờ… trước mặt tôi chỉ là một người xa lạ."
Anh quay lưng, bước đi không ngoái lại, để lại cô đứng lặng giữa màn sương, trái tim như bị xé làm đôi. Còn anh, mỗi bước đi lại nặng trĩu, nhưng ánh mắt vẫn kiên quyết—vì yêu quá sâu, nên hận càng nhiều.