Một tuần trôi qua kể từ buổi chiều gió lạnh ấy. Thiên Hạo vẫn vùi đầu vào bài vở, lịch học kín mít từ sáng đến tối. Minh Kha thỉnh thoảng rủ anh ra quán ăn đêm, vừa để thư giãn vừa để quan sát tâm trạng bạn mình.
Hôm nay, khi họ vừa rời thư viện, trời bất ngờ đổ mưa. Minh Kha chạy đi mua ô, để Thiên Hạo đứng tạm dưới mái hiên gần cổng trường.
Cách đó không xa, Nguyệt Hàn cũng đang che ô, ánh mắt lo lắng hướng về phía anh. Cô bước lại, đưa ô về phía Thiên Hạo:
"Đi chung… mưa thế này, cậu sẽ ướt mất."
Thiên Hạo im lặng vài giây, định từ chối thì Minh Kha quay lại, giả vờ không nghe gì và nhét ô của mình vào tay Nguyệt Hàn.
"Tớ có việc, hai người cứ đi trước. Nhớ về cẩn thận." – Nói xong, cậu quay đi thật nhanh, bỏ mặc hai người dưới mưa.
Dưới chiếc ô nhỏ, khoảng cách giữa Thiên Hạo và Nguyệt Hàn chỉ còn một bước chân, nhưng cảm giác lại xa như ngàn dặm. Tiếng mưa rơi át mọi lời muốn nói.
"Thiên Hạo…" – giọng cô khẽ run – "Tôi biết mình sai. Tôi không mong cậu tha thứ ngay… chỉ mong được ở gần, để tự tay sửa lại những gì đã mất."
Anh nhìn thẳng phía trước, không đáp. Nhưng bàn tay cầm ô của cô khẽ nghiêng, che trọn người anh, dù một bên vai cô đã ướt sũng.
Khi về đến ký túc xá, Thiên Hạo định quay vào thì bất giác cầm lấy chiếc ô từ tay cô, để lại một câu ngắn ngủi:
"Cảm ơn."
Nguyệt Hàn khựng lại. Lần đầu tiên sau bao ngày, anh chủ động nói với cô, dù chỉ là hai chữ. Cô mỉm cười, như nhìn thấy một vết nứt nhỏ trong bức tường lạnh lùng kia.
Trên ban công tầng ba, Minh Kha khoanh tay đứng nhìn, khoé môi nhếch nhẹ.
"Cuối cùng cũng có tiến triển…" – anh lẩm bẩm, trong mắt ánh lên chút hy vọng