WebNovels

Chapter 23 - Chương 25- Khoản cách không thể lấp Đầy

Khuôn viên đại học vào mùa thu ngập lá vàng. Thiên Hạo bước đi giữa những hàng cây, chiếc balo vắt hờ trên vai, ánh mắt hướng thẳng về giảng đường, dường như không để tâm đến những tiếng gọi khe khẽ phía sau.

"Thiên Hạo…" – Giọng Nguyệt Hàn vang lên, mang chút run rẩy.

Anh dừng lại một thoáng, nhưng không quay đầu. "Cô tới đây làm gì?"

Nguyệt Hàn khẽ siết chặt cuốn sách trong tay. "Tôi… mang cho anh tài liệu ôn thi. Tôi biết dạo này anh bận xử lý mấy chuyện… nên có thể…"

"Không cần." – Thiên Hạo ngắt lời, giọng lạnh lùng. – "Chuyện giữa tôi và cô, tôi không muốn nhắc lại. Đừng nghĩ vài cử chỉ nhỏ có thể xóa đi những gì đã xảy ra."

Ánh mắt Nguyệt Hàn thoáng tối lại. Cô biết, dù anh đã tiêu diệt xong thế lực đen tối đứng sau mọi bi kịch, nhưng vết thương trong tim anh còn sâu hơn cả những vết sẹo trên cơ thể.

Suốt những tháng qua, Thiên Hạo đã thay đổi. Anh không còn chỉ là chàng trai bị cuốn vào vòng xoáy của hận thù. Sau khi lật đổ kẻ đứng đầu tổ chức, anh chọn quay lại trường, tiếp tục con đường học vấn, như một cách cắt đứt với bóng tối.

Nhưng Nguyệt Hàn vẫn bám theo, âm thầm giúp đỡ anh: gửi tài liệu, nhắc lịch thi, thậm chí đứng ngoài mưa chỉ để đưa một tách cà phê nóng. Mỗi lần như vậy, Thiên Hạo chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu lạnh nhạt, hoặc im lặng bỏ đi.

Ngày hôm đó, khi tiết học kết thúc, anh thấy cô đứng ở cổng trường, tay ôm chặt một chiếc khăn len màu xám.

"Trời sắp lạnh rồi… anh nên quàng cái này." – Giọng cô nhỏ như sợ gió cuốn mất.

Thiên Hạo nhìn chiếc khăn, ánh mắt thoáng lay động, nhưng rồi lại lạnh lẽo trở lại. Anh quay lưng, bước đi, để lại Nguyệt Hàn đứng lặng, bàn tay siết chặt món quà chưa kịp trao.

Khoảng cách giữa họ, dù có bao nhiêu cố gắng, vẫn là một hố sâu khó lấp đầy. Và có lẽ, thời gian mới là thứ duy nhất có thể trả lời liệu vết thương ấy sẽ liền sẹo… hay mãi mãi rỉ máu.

More Chapters