Cơn mưa đêm tầm tã trút xuống con hẻm nhỏ. Ánh đèn vàng leo lét hắt xuống mặt đường đầy vũng nước, phản chiếu bóng dáng một người đàn ông đang bước vội. Trên cổ tay hắn, hình xăm phượng hoàng bị che hờ dưới ống tay áo ướt sũng.
Thiên Hạo bám theo, từng nhịp tim đập dồn dập như trống trận. Cả tuần nay, anh lần mò khắp các ngõ ngách thành phố, chỉ để truy ra kẻ này – người duy nhất biết sự thật đêm An Nhiên biến mất.
Khi bóng người dừng trước cánh cửa sắt hoen gỉ, Thiên Hạo lao tới, túm chặt vai hắn.
"Đêm đó… ai đã giết cô ấy?" – giọng anh khàn đặc, mắt đỏ ngầu.
Người đàn ông quay lại, đôi mắt lạnh như băng. Không đáp, hắn chậm rãi kéo ống tay áo lên. Hình xăm phượng hoàng hiện rõ, nét mực loang lổ theo từng giọt mưa. Rồi từ túi áo, hắn lấy ra một sợi dây chuyền bạc – mặt dây là chiếc nhẫn bạc khắc dòng chữ "An Nhiên".
"Cô ấy… chưa chết." – hắn nói gọn, rồi xoay người bỏ đi.
Như bị sét đánh, Thiên Hạo chôn chân tại chỗ. Hơi thở anh nghẹn lại. Cơn mưa tạt thẳng vào mặt nhưng anh chẳng còn cảm giác. Một tia hy vọng vừa được nhen lên, nhưng cùng lúc, nỗi lo sợ cũng bủa vây.
Hắn dừng bước, không quay đầu, chỉ để lại một câu giữa tiếng mưa xối:
"Muốn gặp cô ấy… ba ngày nữa, bờ kè phía nam. Nhưng chuẩn bị tinh thần… có thể sẽ là lần cuối."
Cánh cửa sắt khép lại, để mặc Thiên Hạo đứng một mình giữa cơn mưa đêm, tay siết chặt sợi dây chuyền lạnh buốt.