Bình minh hôm sau, bầu trời u ám.
Tôi không tới công ty, mà ngồi trong căn hộ cao tầng, trước mặt là ba màn hình máy tính đang hiện đầy số liệu.
Bên kia đại dương, cộng sự của tôi ở Singapore đã bắt đầu hành động.
Một loạt lệnh mua – bán được tung ra, nhanh đến mức hệ thống ghi nhận là bất thường.
Trần Phong vẫn chưa nhận ra.
Buổi sáng, hắn còn tự tin xuất hiện trong một hội nghị, khoe rằng "thị trường nằm trong lòng bàn tay" của hắn.
Nhưng đến giữa trưa, sắc mặt hắn bắt đầu đổi.
Cổ phiếu công ty con của hắn rơi tự do, từ 23 xuống còn 14 chỉ trong hai tiếng.
Những nhà đầu tư từng tung hô hắn nay ồ ạt bán tháo, không thèm nghe giải thích.
Tôi nhận được một cuộc gọi.
Giọng Trần Phong khàn đi:
– "Là mày phải không?"
Tôi cười khẽ:
– "Thị trường mà, ai kiểm soát nổi? Hay là… anh đang sợ?"
Tiếng hắn nén giận, rồi cúp máy.
Ngay lập tức, tôi nhận được tin từ cộng sự: Gói thâu tóm bí mật đã hoàn tất.
Chỉ với một đòn, tôi đã cắt đi 20% lợi nhuận thường niên của hắn.
Đêm hôm đó, tôi không về nhà.
Thay vào đó, tôi gặp một người đàn ông trung niên trong quán bar sang trọng.
Ông ta là cựu giám đốc tài chính của tập đoàn Trần Phong – bị hắn ép phải nghỉ hưu cách đây ba năm.
Chúng tôi cụng ly.
– "Tôi biết rất nhiều bí mật tài chính của hắn," ông ta nói, mắt ánh lên sự hận thù.
– "Tốt. Kể tôi nghe tất cả."
Cơn bão thực sự… mới chỉ bắt đầu.