Buổi sáng, tôi đến công ty Thiên Phúc như thường lệ.
Nhưng hôm nay, tôi mang theo một "món quà" đặc biệt.
Tôi đưa cho giám đốc một tập hồ sơ:
– "Đây là danh sách các khách hàng chiến lược mà tôi vừa ký xong. Nếu công ty muốn giữ họ, chúng ta cần độc quyền cung ứng."
Giám đốc mở ra, mắt sáng rực – toàn bộ đều là đối tác lớn, sẵn sàng đặt đơn hàng dài hạn.
Điều kiện duy nhất tôi đưa ra: mọi hợp đồng phải thông qua tôi phê duyệt trước khi xuất kho.
Cùng lúc đó, tôi cho người tung tin trên thị trường rằng Thiên Phúc sắp ký một thương vụ xuất khẩu trị giá hàng chục triệu đô.
Tin này lan nhanh đến mức… tôi biết chắc nó sẽ chui vào tai Trần Phong trước buổi chiều.
Và quả nhiên, 4 giờ, điện thoại tôi reo.
– "Cậu nghĩ mình đang chơi trò gì vậy?" – Giọng hắn gằn từng chữ.
– "Tôi chỉ đang làm ăn thôi. Cậu cũng đang làm ăn… nhưng theo cách đốt tiền." – Tôi đáp thản nhiên.
– "Cậu muốn đối đầu?"
– "Không. Tôi muốn thắng."
Chiều tối, tin tức quỹ của Trần Phong bị một đối tác rút vốn giữa chừng xuất hiện trên báo tài chính.
Không cần đoán cũng biết – đó là "món quà" tôi gửi lại hắn.
Một trong những cổ đông lớn của hắn vốn nợ ân tình với tôi từ kiếp trước, và giờ… tôi chỉ cần khơi nhẹ.
Ngồi trong căn hộ, tôi nhấp ngụm cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đang mưa.
Điện thoại vang lên, tin nhắn từ số lạ:
"Cậu vừa làm tôi mất 50 tỷ. Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Tôi mỉm cười.
Đây mới chỉ là hiệp một.
Và tôi sẽ không để hắn kịp thở.