Ba ngày đầu thương vụ trôi qua êm đềm.
Công ty Thiên Phúc gần như "ôm chặt" lấy các đơn hàng tôi mang đến, coi tôi như vị cứu tinh.
Tôi chủ động bơm vốn ứng trước, đổi lại quyền được kiểm soát kho hàng và sổ sách xuất nhập khẩu.
Nhưng tôi biết… sự yên ả này chỉ là tạm thời.
Sáng hôm thứ tư, tôi nhận cuộc gọi từ Nguyệt Hàn:
– "Họ vừa nhận được một khoản đầu tư khác – lớn hơn của anh gấp đôi."
– "Từ ai?" – Tôi nheo mắt.
– "Một công ty mới toanh, nhưng đứng sau là quỹ đầu tư của Trần Phong."
Tôi bật cười khẽ.
Hắn phản ứng nhanh hơn tôi nghĩ.
Đúng kiểu Trần Phong – không trực diện đối đầu, mà tìm cách "mua" cả ván đấu.
– "Nếu hắn đã xuống tiền, tức là hắn thấy công ty này quan trọng." – Tôi nói.
– "Quan trọng tới mức sẵn sàng đốt tiền để giành." – Cô đáp.
Chiều cùng ngày, giám đốc Thiên Phúc gặp tôi, ánh mắt lộ rõ sự lúng túng:
– "Anh Thiên Hạo, tôi rất cảm kích những gì anh làm… nhưng nếu có thêm vốn từ đối tác khác, công ty sẽ an toàn hơn."
– "Ý anh là… chia đều quyền kiểm soát?" – Tôi hỏi thẳng.
– "Cũng không hẳn, chỉ là… không nên để trứng vào một giỏ."
Tôi mỉm cười, nhưng trong đầu đã tính toán.
Nếu để Trần Phong chen chân vào, toàn bộ dữ liệu tôi thu được sẽ vô nghĩa.
– "Được thôi." – Tôi nói, giọng bình thản. – "Nhưng nhớ kỹ, trứng của anh… có thể bị người khác ăn mất trước khi kịp nở."
Tối hôm đó, tôi nhận được phong bì gửi đến căn hộ.
Bên trong là một tấm ảnh chụp lén tôi và Nguyệt Hàn ngồi cùng nhau ở quán cà phê.
Mặt sau viết:
"Đừng để quá khứ phá hỏng tương lai của anh."
Tôi siết chặt tấm ảnh, đôi mắt lạnh lại.
Trần Phong… bắt đầu chơi đòn tâm lý.
Nếu hắn nghĩ điều đó đủ để tôi chùn bước, thì hắn sắp biết… mình vừa mắc sai lầm lớn.