WebNovels

Chapter 2 - Chương 2 — Trò Chơi Bắt Đầu

Thang máy dừng ở tầng 36.

Cánh cửa mở ra — hương nước hoa gỗ trầm thoang thoảng.

Trái tim Hạ An Nhiên đập nhanh bất thường.

Cô không hiểu sao… chỉ nghe mùi đó thôi cũng khiến lòng bàn tay ướt mồ hôi.

"Cô Hạ, mời vào. Tổng giám đốc đang đợi."

Thư ký nói nhẹ, nhưng lòng cô như bị bóp chặt.

Cửa mở.

Ánh sáng hắt qua ô cửa kính tràn ngập phòng làm việc —

và anh ngồi đó.

Lục Tư Thần.

Không áo ngủ, không ánh đèn vàng mờ ảo như đêm qua.

Mà là vest đen, cúc áo sơ mi cài đến cổ, đôi mắt sắc lạnh khiến tim cô muốn vỡ tung.

"Lại gặp em rồi, cô Hạ."

Giọng anh vang lên, trầm khàn, mang chút giễu cợt.

Cô khựng lại, tim hụt một nhịp.

"Anh— anh là…"

"Là sếp của em." — Anh đáp, khóe môi cong nhẹ.

Hồ sơ trong tay cô rơi xuống, giấy tờ tung ra như cánh bướm.

Anh đứng dậy, sải bước đến gần, cúi xuống nhặt giúp.

Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài cm.

Mùi hương ấy — gỗ trầm, lạnh và nam tính — lại tràn ngập không khí.

"Tôi rất giỏi… nhận ra người đã ngủ cùng mình."

Câu nói thốt ra khẽ, nhưng đủ khiến cô đỏ bừng mặt.

"Tôi— tôi đến để làm việc, không phải… để nhắc lại chuyện đó."

"Tốt." — Anh nhướng mày. — "Nhưng đừng làm tôi phân tâm."

Anh đặt hồ sơ lên bàn, tay khẽ lướt qua mu bàn tay cô.

Không cố ý, nhưng đủ khiến dòng điện nhỏ chạy dọc sống lưng.

Anh ngồi xuống, chống cằm nhìn cô:

"Em sợ à?"

"Tôi không sợ."

"Tốt. Vì tôi thích nhân viên biết giữ bình tĩnh."

(Anh ngừng lại, mỉm cười)

"Nhất là sau khi đã nhìn thấy tôi trong trạng thái… khác."

Cô nghẹn lời.

Đôi tai đỏ ửng, tay siết chặt hồ sơ.

"Vậy… tôi nên bắt đầu từ đâu, tổng giám đốc?"

"Từ việc học cách chịu được ánh nhìn của tôi."

Anh đáp, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cô, lâu đến mức không khí trở nên đặc quánh.

Cô nuốt khan, tim đập loạn.

"Nếu anh không có gì thêm, tôi xin phép ra ngoài…"

"Có chứ." — Anh khẽ nói.

"Từ hôm nay, em làm việc trực tiếp tại đây. Trong phòng tôi."

Câu nói rơi xuống, nhẹ như gió… mà khiến cô chết lặng.

Anh ngả người ra ghế, nụ cười nhạt vẽ trên môi.

"Và Hạ An Nhiên…"

"Đừng để tôi… phát hiện em vẫn đang nghĩ về đêm đó."

hết chương 2

More Chapters