Trời đổ mưa.
Lại là mưa.
Cô đứng trước cửa khách sạn Grand Plaza, tim đập nhanh đến khó chịu.
Một phần muốn quay đi.
Một phần — lại bị tò mò kéo lại.
"Cần bàn thêm về dự án," anh nói.
Nhưng thật sao?
Hay đây là bài kiểm tra mới?
Cô bước vào. Đại sảnh vắng, chỉ còn ánh đèn vàng dịu và mùi cà phê thoang thoảng.
Người lễ tân mỉm cười:
"Tổng giám đốc Lục đang đợi cô ở tầng 25."
Tầng 25. Phòng họp riêng.
Tim cô đập thình thịch từng nhịp.
Cửa mở ra —
Anh đang ngồi đó, tay cầm ly rượu vang, áo sơ mi trắng mở hai cúc cổ, ánh đèn chiếu lên nửa khuôn mặt lạnh lùng đến nguy hiểm.
"Em đến rồi." — Anh nói khẽ, giọng khàn.
"Ngồi đi."
Cô kéo ghế, giữ khoảng cách.
"Anh nói cần bàn công việc."
"Đúng. Nhưng hình như em vẫn chưa học được cách… thoải mái khi ở cạnh tôi."
Anh đứng dậy, tiến lại gần.
Khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn từng bước.
Ánh đèn phản chiếu trong mắt anh — lạnh, sâu, khó đoán.
"Anh muốn gì, Lục Tư Thần?"
"Muốn em… nhìn thẳng vào tôi mà nói thật."
"Về chuyện gì?"
"Rằng đêm đó… không có ý nghĩa gì với em."
Cô nghẹn lại.
Cổ họng khô rát.
"Đúng. Không có gì cả."
Anh bật cười, khẽ cúi người, hơi thở phả lên da cô.
"Thật không?"
Anh đặt ly rượu xuống bàn, rồi chậm rãi kề sát cô.
Cô lùi lại, nhưng lưng đã chạm tường.
"Anh đang thử thách tôi sao?"
"Không." — Giọng anh thấp hẳn đi. — "Tôi chỉ muốn xem… tim em đập nhanh thế nào khi tôi ở gần."
Anh giơ tay, đặt nhẹ lên ngực áo cô — không mạnh, chỉ đủ để cảm nhận nhịp tim đang loạn.
"Nhanh thật."
Cô đẩy anh ra, giọng run run:
"Anh không có quyền—"
"Tôi là sếp em. Tôi có mọi quyền, ít nhất… là trong công việc."
Cô nhìn anh, ánh mắt pha giữa tức giận và rối loạn.
"Và nếu tôi không muốn?"
"Thì tôi sẽ tìm cách khiến em muốn."
Không khí trong phòng đặc quánh.
Mưa ngoài cửa sổ rơi tí tách, đèn vàng hắt lên da anh, lấp lánh.
Anh cúi xuống, giọng khẽ hơn:
"Tôi không giỏi kiên nhẫn, Hạ An Nhiên."
Cô nghiêng mặt tránh đi, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm:
"Anh đang nhầm lẫn giữa ham muốn và cảm xúc."
"Có lẽ." — Anh khẽ cười, sát hơn một chút.
"Nhưng từ khi em xuất hiện, tôi chẳng phân biệt nổi hai thứ đó nữa."
Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn ấy — không còn lạnh lùng như trước, mà là một thứ gì đó thật… nguy hiểm.
"Anh không nên nói vậy."
"Vì em đã có ai khác sao?"
"Không phải…"
"Vậy thì đừng nói 'không nên'."
Anh khẽ nghiêng đầu, đôi mắt dừng lại nơi khóe môi cô.
Khoảng cách chỉ còn một hơi thở.
"Chỉ cần em nói dừng lại, tôi sẽ dừng."
Nhưng cô không nói gì.
Cô chỉ đứng đó, tim đập nhanh đến mức tưởng như vang lên giữa căn phòng.
Anh khẽ mỉm cười
"Yên tâm, hôm nay tôi chỉ muốn uống rượu."
Anh lùi ra, quay về ghế sofa, rót thêm rượu, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.
Cô ngồi xuống đối diện, cố trấn tĩnh.
"Nếu anh muốn nói chuyện công việc…"
"Muốn." — Anh gật, rồi nghiêng ly rượu. — "Tôi muốn em đảm nhận dự án mới: Cải tạo khu nghỉ dưỡng Lục Viên."
"Lục Viên?" — cô ngạc nhiên. — "Đó là nơi…"
"Nơi mẹ tôi mất." — Anh nói khẽ, ánh mắt tối lại.
Một khoảng lặng.
Lần đầu tiên, cô thấy trong anh không chỉ là người đàn ông quyền lực, mà còn là một người đàn ông… cô đơn.
"Tôi sẽ làm hết sức."
"Tôi biết." — Anh đáp, giọng nhẹ đi. — "Vì đó là lý do tôi chọn em."
Anh đứng dậy, bước đến cạnh cửa sổ, nhìn mưa rơi.
"Đêm đó, tôi đã nghĩ… nếu đời tôi là một sai lầm, thì có lẽ em chính là sai lầm duy nhất tôi không muốn sửa."
Cô khựng lại, tim như bị ai bóp chặt.
"Anh đang chơi nguy hiểm, Lục Tư Thần."
Anh quay lại, nụ cười mệt mỏi:
"Còn em, Hạ An Nhiên… em đã bước vào trò chơi này từ đêm đầu tiên rồi."
Cô rời khách sạn giữa cơn mưa.
Khi điện thoại rung lên, là tin nhắn từ một số ẩn danh:
[Cẩn thận với Lục Tư Thần. Hắn không đơn giản như em nghĩ.]
Cô đứng giữa màn mưa, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Là ai?
Và… hắn thực sự là ai?