WebNovels

Chapter 3 - Chương 3 — Thử Thách Đầu Tiên

"Làm việc tại đây?"

Hạ An Nhiên lặp lại, không tin vào tai mình.

"Phải." — Lục Tư Thần ngẩng đầu khỏi laptop, giọng thản nhiên như thể vừa nói điều hiển nhiên nhất thế giới.

"Văn phòng tôi đủ rộng. Em làm ở đây, tôi dễ… giám sát hơn."

Từ "giám sát" rơi khỏi môi anh, mang theo chút lạnh lùng, chút ẩn ý không thể gọi tên.

Cô hít sâu, cười gượng.

"Tổng giám đốc, tôi nghĩ vị trí của tôi—"

"Không thay đổi." — Anh cắt ngang. — "Chỉ là tôi muốn xem em… có thể tập trung làm việc khi ở cạnh tôi hay không."

Cô cứng họng.

Tập trung sao nổi khi người ngồi cách mình chưa đầy hai mét… là người từng khiến mình run rẩy suốt một đêm?

Buổi sáng trôi qua trong im lặng căng thẳng.

Tiếng bàn phím, tiếng lật giấy, tiếng tim cô.

Mỗi khi anh bước lại gần, không khí như đông đặc lại.

Anh đứng sau lưng cô, xem bản thiết kế trên màn hình, khẽ nói:

"Tốt, nhưng đường nét này… nên mềm hơn."

Cô định chỉnh, nhưng ngón tay anh đã đặt lên chuột, lướt nhẹ qua mu bàn tay cô.

Lạnh, rồi nóng.

"Anh…"

"Tôi đang hướng dẫn."

Giọng anh thấp, chậm, mang chút hơi thở.

"Công việc mà, Hạ An Nhiên. Đừng run."

Giữa trưa, cuộc họp đột xuất với khách hàng nữ — người mà ai trong công ty cũng biết… đang theo đuổi Lục Tư Thần.

"Cô ấy đi cùng tôi." — Lục Tư Thần nói lạnh khi thấy An Nhiên định đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Cô khựng lại.

"Nhưng tôi—"

"Em là trợ lý thiết kế riêng của tôi, nhớ không?"

Anh nói đủ lớn để mọi người nghe.

Ánh mắt của vị khách hàng liếc qua cô, lạnh và đánh giá.

Cô cắn môi, cố giữ bình tĩnh.

Trong suốt buổi, Lục Tư Thần chẳng nhìn ai khác ngoài An Nhiên.

Anh đặt câu hỏi, gọi tên cô, yêu cầu cô trình bày ý tưởng.

Và mỗi lần cô nói, anh mỉm cười — ánh mắt sâu đến mức ai cũng cảm thấy "giữa họ có gì đó."

Sau buổi họp, cô kéo anh ra ngoài:

"Anh làm gì vậy? Cô ta nhìn tôi như muốn giết."

"Tôi chỉ muốn xem… em phản ứng thế nào."

"Anh coi tôi là trò đùa sao?"

Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng khàn đi:

"Không. Tôi coi em là… thử thách đầu tiên của tôi."

Cô lùi lại, lưng chạm tường.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài cm.

Hơi thở anh phả lên da, nóng hổi.

"Nếu em thực sự không còn nhớ gì về đêm đó…" — anh nói chậm rãi —

"Thì nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói đi."

Cô im lặng.

Đôi mắt anh như xoáy sâu vào tim, kéo ký ức quay lại — ánh đèn vàng, tiếng thở gấp, nụ hôn vội vã, tiếng cốc rượu va nhau trong đêm.

"Tôi… không nhớ gì cả."

"Thật không?"

Anh cúi thấp, khẽ chạm môi sát tai cô, giọng thì thầm:

"Tiếc nhỉ. Tôi thì nhớ… rất rõ."

Cô đẩy anh ra, tim đập loạn:

"Anh điên rồi."

Anh mỉm cười, ánh mắt lạnh mà sâu:

"Có thể. Nhưng kể từ hôm nay…"

"Em sẽ phải học cách chịu được cơn điên của tôi."

Tối hôm đó, khi cô rời văn phòng, điện thoại rung lên —

tin nhắn từ số lạ:

[Gặp tôi tại khách sạn Grand Plaza. Cần bàn thêm về dự án. – L.T.Thần]

Cô nhíu mày, thở dài:

"Không phải lại là đêm nữa chứ…"

More Chapters