WebNovels

Chapter 5 - Chương 5 — Bí mật sau Lục Tư Thần

Tiếng mưa vẫn rơi.

An Nhiên đứng giữa phố, màn hình điện thoại sáng lạnh buốt trong tay.

[Cẩn thận với Lục Tư Thần. Hắn không đơn giản như em nghĩ.]

Cô đọc đi đọc lại tin nhắn ấy.

Không tên. Không số. Không dấu vết.

Chỉ có sự bất an tràn lên từ tận tim.

Ai lại gửi tin nhắn này?

Một người trong công ty? Hay… một người biết chuyện giữa họ?

Sáng hôm sau.

Cô đến công ty sớm, sớm hơn thường lệ, nhưng cửa văn phòng tổng giám đốc đã mở.

Anh ngồi đó — như thể chẳng bao giờ ngủ.

Mắt vẫn sâu, tay cầm tập hồ sơ dày, ánh sáng mờ phản chiếu lên vệt quầng thâm mảnh dưới mắt.

"Em đến sớm nhỉ."

"Tôi muốn chuẩn bị cho dự án Lục Viên."

"Tốt. Chúng ta cần đến đó trong tuần này."

Cô ngẩng lên, hơi khựng lại.

"Đến đó?"

"Phải." — Anh khẽ nói, giọng chậm. — "Không ai khác có thể thiết kế lại nơi đó ngoài em."

Trong cuộc họp nội bộ buổi trưa, cô để ý ánh mắt của vài người đồng nghiệp nhìn mình — đặc biệt là Trần Kỳ, trưởng phòng tài chính, người từng được đồn là "tay phải" của Lục Tư Thần.

Anh ta mỉm cười nhạt, nói như vô tình:

"Cô Hạ, nghe nói cô được tổng giám đốc tin tưởng lắm nhỉ."

"Chỉ là công việc thôi."

"Công việc à?" — Anh ta nghiêng đầu, giọng đầy ẩn ý. — "Cẩn thận. Ở đây, càng được tin tưởng… càng dễ bị thay thế."

Cô mím môi, không đáp, nhưng câu nói ấy cứ xoáy trong đầu.

Đến khi cô mang hồ sơ lên cho Lục Tư Thần, anh đang nói chuyện điện thoại.

Giọng anh trầm, ngắn gọn, mang âm sắc khác hẳn thường ngày — lạnh lẽo đến mức lạ

"Tôi bảo rồi, giữ im lặng. Cô ta không được biết. Nếu ai dám mở miệng, tôi sẽ tự tay xử lý."

Cô đứng ngoài cửa, bàn tay vô thức siết chặt tập hồ sơ.

"Cô ta"? Ai? Là mình sao?

Anh quay lại, vừa nhìn thấy cô thì ngắt máy, nụ cười quay về trên môi như thể chẳng có gì xảy ra.

"Vào đi. Em mang gì cho tôi đó?"

Khi cô rời đi, trong lòng chỉ có một câu hỏi lặp đi lặp lại:

"Rốt cuộc, Lục Tư Thần đang giấu điều gì?"

Tối hôm đó, cô không về nhà.

Cô ngồi một mình trong quán cà phê khuya, nhìn mưa trút ngoài cửa kính.

Tin nhắn lạ vẫn nằm trong hộp thoại.

Cô ấn vào số đó — vẫn không thể gọi, không thể nhắn lại.

"Nếu anh ta thực sự nguy hiểm…" — cô tự nhủ. — "Tôi phải biết anh ta là ai."

Ngày hôm sau, cô quay lại công ty, giả vờ hỏi phòng hành chính để xin thông tin phục vụ "dự án Lục Viên".

Nhưng khi tra hồ sơ nhân sự, cô phát hiện một điều kỳ lạ —

hồ sơ của Lục Tư Thần trống trơn.

Không ngày sinh, không nơi sinh, không người thân.

Dưới mục "thông tin cá nhân", chỉ có một dòng duy nhất:

Confidential – Executive Access Only.

Tối hôm đó, anh gửi email cho cô.

Không phải từ hệ thống công ty, mà là một địa chỉ lạ:

[[email protected]]

Chỉ một dòng:

"Đừng tìm hiểu tôi."

Cô nhìn màn hình, tim co lại.

Anh biết.

Anh biết cô đang tìm hiểu anh.

Sáng kế tiếp.

Lục Tư Thần đích thân đến đón cô.

Xe anh là chiếc Maybach đen, cửa mở ra, giọng anh trầm:

"Lên xe. Lục Viên cách đây hai giờ lái xe."

Cô im lặng ngồi vào ghế, không hỏi, không nhìn.

Anh cũng không nói gì suốt quãng đường.

Chỉ có mùi nước hoa gỗ trầm, và ánh mắt anh đôi khi nhìn nghiêng qua gương chiếu hậu — lạnh mà xa xăm.

"Anh từng nói… mẹ anh mất ở Lục Viên." — Cô mở lời.

"Phải."

"Vì sao anh muốn tôi thiết kế lại nơi đó?"

"Vì tôi muốn chôn quá khứ."

(Anh dừng một nhịp, rồi khẽ nói)

"Nhưng có lẽ, thứ tôi muốn chôn… lại chính là bản thân mình."

Ngoài kia, rừng thông hai bên đường trải dài, mưa bay mờ mịt.

Một cảm giác kỳ lạ len vào tim cô —

Không còn sợ, mà là thương.

Đến Lục Viên.

Cánh cổng sắt cũ mở ra, tiếng bản lề rít lên lạnh người.

Bên trong, ngôi biệt thự phủ rêu — và giữa hành lang, một bức tranh cũ treo lệch, vẽ chân dung một người phụ nữ…

có khuôn mặt gần như giống hệt Hạ An Nhiên.

More Chapters