WebNovels

Chapter 8 - Chương 8: Kẻ Đứng Sau Màn Sương

Lam Uyển chìm trong ánh chiều vàng ấm áp.

Một ngày tưởng chừng yên bình, nhưng những đợt sóng ngầm đang lặng lẽ khuấy động bên dưới.

Hàn Mặc đứng trong thư phòng tầng ba, tay cầm một ly rượu vang, ánh mắt hướng ra vườn nơi Tô Diệp Linh đang chơi cùng Hàn Tĩnh và Hàn An. Nụ cười của cô, tiếng cười của bọn trẻ… như liều thuốc xoa dịu mọi vết thương.

Nhưng hắn biết rõ – bình yên này quá mong manh.

Vì một cơn ác mộng từ quá khứ đã quay trở lại.

---

"Người đó… vẫn còn sống." – Trợ lý thân cận của hắn, Lục Hành, đưa ra một bức ảnh được chụp cách đây hai ngày tại Tokyo.

Trong ảnh là một người đàn ông trung niên, thân hình cao lớn, gương mặt lạnh lùng – Đường Tước.

Cái tên ấy đủ khiến Hàn Mặc siết chặt ly rượu trong tay đến vỡ vụn.

"Là hắn thật sao?"

"Chắc chắn. Hắn đã thay tên đổi dạng, hoạt động bí mật suốt mấy năm qua. Giờ quay lại... có vẻ nhắm vào anh."

---

Bảy năm trước, Hàn Mặc từng tham gia phá vỡ Hắc Kim Liên, một tập đoàn rửa tiền, buôn bán vũ khí xuyên quốc gia. Người đứng đầu tổ chức ấy – chính là Đường Tước – từng là cộng sự thân tín của cha Hàn Mặc, nhưng sau này phản bội và giết chết ông để chiếm quyền.

Cuộc chiến ngầm năm đó khiến Hắc Kim Liên gần như bị xóa sổ, nhưng thi thể Đường Tước không bao giờ được tìm thấy.

"Và giờ hắn quay lại… là vì trả thù?" – Hàn Mặc trầm giọng.

Lục Hành gật đầu: "Không chỉ trả thù. Theo tình báo, hắn đang âm thầm xây dựng lại hệ thống, và mục tiêu lần này… là gia đình của anh."

---

Chiều hôm đó, Tô Diệp Linh nhận được một bức thư không đề tên, không dấu bưu điện. Trong thư là một tấm ảnh – Hàn Mặc cùng cô và hai đứa nhỏ đang chơi cùng nhau vài ngày trước.

Phía sau bức ảnh là dòng chữ nguệch ngoạc bằng máu đỏ:

"Hắn từng không bảo vệ được cha hắn.

Cô nghĩ... hắn sẽ bảo vệ được cô và con sao?"

---

Tô Diệp Linh run rẩy siết tờ giấy. Gương mặt tái đi. Lần đầu tiên sau rất lâu, cô cảm thấy một nỗi sợ thực sự len lỏi vào xương tủy.

"Đây là ai?" – Cô hỏi khi Hàn Mặc trở về.

Hắn không giấu giếm, kể lại toàn bộ câu chuyện năm xưa.

Tô Diệp Linh lặng người. "Vậy… kẻ giết cha anh, kẻ suýt khiến anh mất mạng năm ấy… là hắn?"

"Và giờ hắn nhắm đến em và con."

---

Tối đó, Hàn Mặc triệu tập toàn bộ đội an ninh nội bộ, tăng cường lớp bảo vệ quanh Lam Uyển, cho hai con tạm thời học tại nhà, và hạn chế toàn bộ hoạt động công khai của Tô Diệp Linh.

Nhưng đối phương không đơn giản.

Chỉ hai ngày sau, xe đưa đón Hàn An và Hàn Tĩnh bị mất tín hiệu trong vòng ba phút.

Tất cả mọi người lập tức được báo động.

Nhưng khi xe được tìm thấy trong một con hẻm vắng, hai đứa trẻ vẫn an toàn, chỉ có… tài xế bị đánh thuốc mê.

"Đây là lời cảnh cáo." – Lục Hành nói – "Chúng không muốn bắt con, mà muốn anh hoảng loạn."

"Chúng đã thành công." – Hàn Mặc gằn giọng – ánh mắt u ám chưa từng thấy.

---

Đêm hôm đó, Hàn Mặc bước vào phòng ngủ nơi Tô Diệp Linh đang ngồi đọc sách cho Hàn Tĩnh.

Anh nhìn con gái nhỏ, rồi quay sang nhìn Diệp Linh:

"Đêm nay anh không ngủ."

Cô gấp sách lại, nhẹ nhàng hỏi: "Anh sợ nếu nhắm mắt, sẽ có điều gì đó xảy ra sao?"

"Anh từng đánh giá thấp Đường Tước một lần. Đó là sai lầm khiến cha anh chết thảm." – Hắn siết tay – "Anh sẽ không để lịch sử lặp lại."

Tô Diệp Linh lặng im, đặt tay lên mu bàn tay anh.

"Anh không cần gồng mình một mình nữa. Em ở đây."

Ánh mắt Hàn Mặc dường như tan đi phần nào cứng rắn, thay vào đó là sự dịu dàng lặng lẽ.

"Anh chưa từng có gia đình đúng nghĩa… cho đến khi em quay về. Diệp Linh, đừng để anh mất em nữa."

---

Ngày hôm sau, Hàn Mặc đích thân đến gặp một người cũ – Trình Khải, cựu sát thủ của Hắc Kim Liên, từng được Hàn Mặc cứu mạng sau một nhiệm vụ phản bội.

"Anh từng thề sẽ không ra tay nữa." – Trình Khải lạnh lùng.

"Đây là Đường Tước." – Hàn Mặc đặt tấm ảnh lên bàn. "Hắn vẫn sống. Và đang nhắm vào gia đình tôi."

Trình Khải ngẩn ra một giây, sau đó ánh mắt lạnh xuống:

"Vậy thì để tôi… kết thúc thứ còn dang dở."

---

Cùng lúc đó, tại một căn cứ ẩn danh ở đảo Jeju.

Đường Tước nhìn tấm ảnh Hàn Mặc và hai đứa trẻ, nụ cười méo mó vặn vẹo trên gương mặt lạnh như đá.

"Thằng nhóc đó… đã lớn rồi. Dám cắn lại ta à?"

Một thuộc hạ bước vào: "Chúng ta bắt đầu kế hoạch chứ?"

Đường Tước nhả khói thuốc, mắt hằn tia máu:

"Không giết.

Nhưng phải khiến hắn quỳ xuống cầu xin ta.

Bắt đầu với Tô Diệp Linh."

More Chapters