WebNovels

Chapter 7 - Chương 7: Người Cha Thức Tỉnh và Sự Thật Không Muốn Đối Diện

Một buổi sáng đầu thu, bầu trời nhuộm ánh vàng nhạt. Không khí se lạnh khiến người ta dễ nhạy cảm với ký ức.

Tô lão gia tỉnh lại.

Tin tức ấy lan truyền nhanh như sét đánh.

Sau cú sốc quá lớn – bị con gái thật lật tẩy âm mưu tráo đổi, vợ bị bắt giam, sản nghiệp Tô thị sụp đổ – ông từng ngã quỵ vì tai biến, tưởng sẽ không bao giờ tỉnh lại.

Nhưng sáng hôm ấy, ông mở mắt.

Câu đầu tiên ông hỏi là:

"Diệp Linh... nó đâu rồi?"

---

Tô Diệp Linh nhận được điện thoại từ bác sĩ chủ nhiệm. Cô im lặng thật lâu trước khi đáp:

"Ông ấy tỉnh... rồi à?"

Giọng cô khàn lại, không rõ là lạnh nhạt hay run rẩy.

Sau bao năm sống lưu vong, bao năm bị phản bội, cái tên "cha" đã trở thành vết cứa trong lòng cô.

---

Bệnh viện quốc tế Hoàn Vũ – Phòng chăm sóc đặc biệt.

Khi cô bước vào, mùi thuốc sát trùng pha lẫn với sự tĩnh lặng khiến cô nghẹn thở.

Người đàn ông từng một thời oai phong – Tô Hoành Trạch – giờ nằm đó, tóc bạc quá nửa, thân thể gầy yếu, ánh mắt vẫn còn đục nhưng đã dần lấy lại thần trí.

Ông nhìn cô.

Cô đứng thẳng, lặng im. Không chào. Không gọi một tiếng "cha".

"Tô Diệp Linh..." – ông thều thào – "Là... con thật sao?"

Cô không trả lời.

"Cha xin lỗi..." – ông nắm lấy tay cô – "Cha... đã nhận sai người... đã để con chịu khổ..."

Tô Diệp Linh rút tay lại.

Giọng cô lạnh như thép:

"Lúc mẹ tôi bị hãm hại, nằm trong phòng sinh, suýt chết vì băng huyết... cha ở đâu?"

Gương mặt ông run rẩy.

"Cha không biết...Dương Thu Hoa bà ấy ôm đứa nhỏ mới sinh đến nói rằng mẹ con sau khi sinh đã để lại đứa trẻ lại và bỏ đi... "

"Tại sao lại tin bà ta?" – Cô gắt lên – "sau đó để bà ta thay thế mẹ tôi. Có phải vì bà ta biết lấy lòng, biết ngọt ngào nịnh nọt ? Cha từng yêu mẹ tôi sao?"

Tô lão gia im lặng, ánh mắt dần đẫm lệ.

"Cha... đã sai. Rất sai. Nhưng... đó là lỗi của cha, không phải lỗi của con."

Một câu nói ấy, như nhát dao cứa sâu vào vết thương đang rỉ máu.

Cô quay đi, không chịu để nước mắt rơi.

---

Lúc rời khỏi phòng bệnh, cô đi thật chậm qua hành lang vắng. Trong lòng có hàng trăm cảm xúc hỗn loạn: tức giận, đau đớn, thương hại, và một góc nhỏ mềm yếu – nơi cô vẫn là đứa con gái năm nào, từng chờ một lời xin lỗi.

Hàn Mặc đã đợi sẵn dưới bãi đỗ xe. Khi thấy cô, hắn không hỏi điều gì – chỉ mở cửa xe, nhẹ nhàng nói:

"Về nhà thôi."

---

Tối hôm đó, tại Lam Uyển.

Cô đứng trước gương, ngắm mình thật lâu. Đôi mắt trong gương không còn sắc lạnh như trước. Nhưng cũng không phải ánh mắt của một người đã tha thứ.

Hàn Mặc từ phía sau bước đến, nhẹ nhàng khoác áo choàng lên vai cô.

"Muốn nói ra không?"

Cô khẽ lắc đầu.

"Có những lời... không nói ra sẽ đau. Nhưng nói rồi, càng đau hơn."

Hắn ôm cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô.

"Em không cần tha thứ nếu không muốn. Không ai bắt em phải cao thượng. Nhưng nếu em mệt... thì có anh ở đây."

Một câu nói ấy, như kéo cô khỏi vực sâu vô hình.

---

Hôm sau, bệnh viện gửi đến một hộp gỗ nhỏ từ Tô lão gia – bên trong là nhật ký tay khi mang thai cô lúc còn ở Tô gia của mẹ ruột cô – Tần Nhược Hi. Mẹ cô – đã mất từ khi cô chín tuổi – luôn là vùng ký ức dịu dàng duy nhất trong cô.

Tô Diệp Linh mở ra.

Giữa trang giấy đã ố vàng là những dòng chữ run rẩy:

"Linh Nhi à, nếu một ngày mẹ không còn, con hãy mạnh mẽ... nhưng đừng để trái tim đóng băng.

Mẹ biết cha con không phải người hoàn hảo, nhưng ông ấy từng yêu mẹ, yêu con.

Nếu có ai đó tổn thương con, hãy nhớ – tha thứ không phải là yếu đuối.

Là con đang chọn bình yên cho chính mình."

Cô bật khóc.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, khóc như một đứa trẻ bị bỏ rơi, không phòng bị, không kiêu hãnh.

---

Tối hôm ấy, cô nói với Hàn Mặc:

"Em sẽ đến thăm ông ấy mỗi tuần, cho đến khi ông... ra đi."

"Là tha thứ?"

"Không. Nhưng em không muốn sống mãi trong hận thù."

Hắn ôm cô, thì thầm: "Anh tự hào về em."

---

Tình yêu bắt đầu không phải khi trái tim rung động, mà là khi một người sẵn sàng bước vào nỗi đau của người kia – và ở lại.

More Chapters