WebNovels

Chapter 10 - Chương 10: Giữa Vòng Vây và Nỗi Nhớ

Đêm ở Seoul không tĩnh lặng như thường lệ.

Hàn Mặc đáp xuống sân bay Incheon bằng chuyên cơ riêng, không thông báo, không hộ tống, chỉ có Lục Hành theo sát phía sau. Toàn bộ đội an ninh cấp cao của H&M Group tại Hàn Quốc đã được kích hoạt.

Ngay khi xuống sân bay, Hàn Mặc trầm giọng:

"Cô ấy hiện ở đâu?"

Lục Hành đưa bản đồ GPS được kết nối với tín hiệu tạm thời còn sót lại từ chiếc điện thoại của Tô Diệp Linh trước khi bị ngắt kết nối.

"Vị trí cuối cùng: quận Mapo, gần khu Hongdae. Một hiệu sách cũ tên 'Sae Byeok'."

Mắt Hàn Mặc tối lại.

"Cô ấy không bao giờ quay về Seoul chỉ để hoài niệm… Trừ khi cô ấy phát hiện ra điều gì đó."

---

Cùng lúc đó, bên trong hiệu sách.

Tô Diệp Linh vẫn cầm bức ảnh trong tay, ngón tay run nhẹ.

Một dòng chữ sau tấm ảnh, bằng nét mực nhòe như đã bị nước mưa làm ướt:

"Tha thứ cho anh, vì đã gặp em sai thời điểm."

Cô không hiểu.

Hàn Mặc chụp ảnh cô khi cô đang ngủ?

Anh biết rõ cô là ai ngay từ đêm đó?

Vì sao anh không nói?

Ngay lúc ấy, tiếng bước chân vang lên ngoài hiên.

Người quản lý già đột nhiên trở nên căng thẳng, hạ giọng:

"Cô nên rời khỏi đây. Nhanh lên."

"Chuyện gì—"

"Bọn họ đến rồi. Đừng để bị bắt ở đây."

Cô chưa kịp hỏi thêm, thì cánh cửa kính vỡ tan.

Ba người đàn ông trong đồ đen xông vào.

---

Bên ngoài, tại một nóc nhà gần đó.

Một bóng người đang quan sát qua ống nhắm — Trình Khải, tay bắn tỉa đã gặp Hàn Mặc vào mấy hôm trước.

"Có ba tên. Một đang giữ cửa, hai đang áp sát cô ấy." – Trình Khải lên tiếng trong bộ đàm.

"Không được nổ súng trong khu dân cư." – Giọng Hàn Mặc truyền đến.

"Vậy cậu định làm gì?"

"Đánh trực diện."

---

Một phút sau.

Cửa hiệu sách bật tung lần nữa — lần này không phải do kẻ địch, mà là do một cú đá mạnh từ người đàn ông mặc vest đen, gương mặt lạnh như sắt.

Hàn Mặc.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã quật ngã hai tên bằng những cú đấm chuẩn xác và tàn nhẫn. Kẻ thứ ba chưa kịp rút dao đã bị hắn dùng đầu gối ép gục xuống nền xi măng.

Hơi thở hắn dồn dập, ánh mắt sắc như dao quét qua bóng dáng quen thuộc đang ở góc phòng.

"Diệp Linh." – Giọng nói trầm khàn, khẽ run vì xúc động lẫn tức giận.

Cô ngẩng lên.

Khoảnh khắc đó, bao nhiêu uất ức, bối rối, nghi ngờ trong cô dâng trào như sóng dữ.

---

"Anh theo dõi tôi à?" – Cô hỏi, giọng nghẹn.

"Không. Anh lo cho em."

"Lo? Vậy còn năm năm trước? Anh để tôi một mình, không lời giải thích, không liên lạc!"

"Vì anh không thể." – Giọng hắn trầm xuống.

"Không thể, hay không muốn?"

Hàn Mặc siết tay.

"Đêm đó, anh đến gặp một kẻ phản bội trong tổ chức của cha anh. Nhưng người trong phòng… lại là em. Anh không ngờ."

"Và anh cứ để mặc tôi… như một con mồi?"

"Không! Anh đã điều tra ngay sau đó, nhưng mọi dấu vết về em bị xóa sạch. Em biến mất khỏi hệ thống như chưa từng tồn tại."

"Vì tôi bị ép rời khỏi đất nước. Vì tôi mang thai. Vì cả thế giới lúc đó chỉ có một mình tôi!"

Hàn Mặc bước lại gần, giữ lấy vai cô.

"Và anh đã mất em năm năm. Đừng để anh mất thêm một lần nữa."

---

Bên ngoài, còi xe cảnh sát hú vang từ xa.

Lục Hành bước vào: "Boss, chúng ta phải rời khỏi đây. Tín hiệu đã bị phát hiện."

Hàn Mặc kéo tay Diệp Linh.

"Đi với anh."

Cô ngập ngừng, nhưng đôi mắt lại rưng rưng.

Một bước thôi…thật khó để chấp nhận bước tiếp cùng anh, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu.

---

Căn cứ tạm thời của H&M ở ngoại ô Seoul.

Tô Diệp Linh được bác sĩ kiểm tra. May mắn cô không bị thương.

Trong khi đó, Hàn Mặc đứng trước bàn điều khiển trung tâm, nơi Trình Khải đang phân tích camera ghi lại sự việc ở hiệu sách.

"Hắn muốn đưa cô ấy đi." – Trình Khải nói – "Không phải để giết."

"Vì sao?"

"Hắn đang cần con tin. Không phải người vợ… mà là người phụ nữ khiến anh yếu đi."

Hàn Mặc trầm mặc.

"Chúng bắt đầu đánh vào tâm lý. Chúng muốn anh lộ sơ hở."

---

Tối hôm đó, trong căn phòng nhỏ tại căn cứ.

Tô Diệp Linh ngồi im lặng, tay vẫn nắm chặt bức ảnh cũ.

Hàn Mặc bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện.

"Em đã từng nghĩ… em là người bị hại duy nhất trong đêm ấy." – Cô khẽ nói.

"Không. Anh cũng là nạn nhân." – Hắn đáp, mắt u ám – "Nhưng là một nạn nhân biết giấu giếm."

"Anh từng sợ gì?"

"Sợ bản thân không xứng với em. Sợ mang em vào thế giới đầy máu và bóng tối này."

"Nhưng em đã ở đây rồi. Em không sợ."

"Em nên sợ. Vì anh không chỉ có một kẻ thù. Đường Tước… chỉ là bắt đầu."

Cô đứng lên, bước đến trước mặt anh, thì thầm:

"Vậy thì từ giờ… đừng giấu em nữa."

Hàn Mặc ngẩng đầu.

Ánh mắt họ gặp nhau — và trong khoảnh khắc đó, không cần lời giải thích, không cần hứa hẹn.

Chỉ cần niềm tin.

---

Trong một hang động ngầm ở biên giới Triều Tiên – Hàn Quốc.

Một người đàn ông mặc áo choàng đen, gương mặt sẹo dài, đang xem lại đoạn camera trận chiến tại hiệu sách.

Bên cạnh hắn là một người phụ nữ đeo mặt nạ bạc, giọng lạnh lùng:

"Không giết, nhưng phải tra tấn hắn.

Khiến hắn mất đi thứ hắn yêu nhất... mới thật sự là chiến thắng."

More Chapters