WebNovels

Chapter 11 - Chương 11: Máu Và Hoa Lệ

Sau đêm ở lại căn cứ tạm thời của H&M tại Seoul, trời vừa hửng sáng, Tô Diệp Linh đã chủ động thức dậy, yêu cầu được truy cập kho dữ liệu mật của H&M về những vụ liên quan đến tổ chức Hắc Kim Liên năm xưa.

Hàn Mặc không ngăn cản.

Ngược lại, anh đích thân đưa cô đến Phòng Dữ liệu tầng ngầm số 3, một khu vực mà rất ít người được phép vào.

Trước cửa, hắn dừng lại, nhìn cô một cách nghiêm túc.

"Hồ sơ ở đây… không chỉ nói về Đường Tước.

Có thể… em sẽ thấy những điều em không muốn thấy."

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Em cần biết. Nếu em muốn thật sự chiến đấu, em không thể chỉ đứng sau lưng anh."

---

Dòng dữ liệu hiện lên, từng trang hồ sơ được bảo mật, scan lại từ tài liệu giấy cũ, ảnh gương mặt, ghi chép nhân thân, mật danh...

Một cái tên khiến cô đứng khựng lại.

Tần Nhược Hi – mật danh: Thạch Anh Đỏ.

Thân phận: Gián điệp cấp ba, thu thập thông tin nội bộ các tập đoàn tài chính Châu Á.

Thời gian hoạt động: 1995 – 2004

Địa điểm: Hong Kong, Nhật, Thụy Sĩ, Hàn Quốc.

Liên hệ trực tiếp: Đường Tước.

"Không thể nào…" – Tô Diệp Linh lùi lại một bước.

Người phụ nữ hiền lành, dịu dàng, từng chăm sóc cô những năm thơ ấu, người qua đời trong một tai nạn xe hơi khi cô lên chín.

"Không… mẹ tôi không thể…" – Cô thầm lặp lại trong vô thức.

Nhưng tài liệu quá rõ ràng. Không thể ngụy tạo.

Hàn Mặc bước tới, tay đặt lên vai cô.

"Anh biết mẹ tôi liên quan đến tổ chức đó?"

"Chỉ là khả nghi. Nhưng sau khi bà ấy chết, mọi đầu mối đều bị cắt."

---

Tô Diệp Linh run rẩy mở tiếp các tập tin.

Một đoạn video cũ hiện lên – chất lượng mờ, ghi lại một cuộc họp trong bóng tối. Một người phụ nữ ngồi phía sau Đường Tước, không rõ mặt, nhưng giọng nói...

Giọng nói ấy – cô không thể nào quên.

"Thành phố tài chính này sắp sụp đổ. Chúng ta cần đưa cổ phần H&M vào vòng kiểm soát, bằng bất kỳ giá nào."

Một giọng nữ nhẹ nhàng, mạch lạc nhưng lạnh lùng – chính là Tần Nhược Hi.

Cô cảm giác mọi thứ xung quanh sụp đổ. Như thể tất cả những gì cô từng biết về bản thân… là giả dối.

---

"Anh biết tôi đang nghĩ gì không?" – Cô thì thào.

Hàn Mặc không đáp.

"Cả đời tôi căm hận người cha ruột vì đã bỏ rơi tôi, căm hận mẹ kế vì đánh tráo tôi… Nhưng mẹ tôi thì luôn là bức tường để tôi tựa vào trong trí nhớ. Và giờ…"

Cô nắm chặt tay.

"…mẹ tôi lại là người từng hợp tác với kẻ đã giết cha anh."

---

Hàn Mặc vẫn im lặng rất lâu, sau đó mới nhẹ nhàng lên tiếng:

"Không ai sinh ra đã chọn được vị trí mình đứng trong ván cờ.

Quan trọng là… em sẽ chọn cách kết thúc nó như thế nào."

---

Chiều hôm đó, khi quay trở lại nơi ở tạm thời, Tô Diệp Linh mở lại hộp kỷ vật mẹ để lại năm xưa trước khi qua đời — thứ mà cô luôn né tránh.

Một phong thư cũ nằm trong đáy hộp.

Trên đó ghi:

"Gửi con gái yêu Linh nhi – nếu một ngày con biết được sự thật."

Tay cô run lên khi mở thư.

---

"Mẹ xin lỗi.

Mẹ không phải một người mẹ tốt, càng không phải là một người phụ nữ tốt.

Mẹ đã bước vào thế giới đó vì bị ép buộc, vì muốn giữ lại quyền lực để bảo vệ con.

Mẹ từng nghĩ nếu kiểm soát được tổ chức, mẹ có thể tạo ra một lối thoát. Nhưng mẹ đã sai."

"Con là điều tốt đẹp nhất mẹ từng có.

Nếu một ngày con phát hiện ra tất cả, đừng tha thứ cho mẹ.

Nhưng cũng đừng để lòng thù hận kéo con xuống đáy như mẹ."

"Bởi vì con – không giống mẹ.

Con là ánh sáng."

---

Nước mắt rơi xuống trang giấy.

Tô Diệp Linh chưa bao giờ cảm thấy mâu thuẫn đến vậy.

Cô muốn căm hận. Muốn đoạn tuyệt.

Nhưng trong từng câu chữ của mẹ… là một nỗi đau thầm lặng mà cô không cách nào chối bỏ.

Mẹ từng là gián điệp, nhưng cũng từng là người mẹ ôm cô mỗi đêm đọc truyện cổ tích.

Mẹ từng là đồng phạm của Đường Tước, nhưng cũng từng giữ bức ảnh cô trong ví, không rời nửa bước.

---

Tối hôm đó, khi Hàn Mặc bước vào, cô đã ngồi đó từ lâu, trước lò sưởi.

Không khóc, không nói, chỉ lặng im.

Anh không hỏi gì, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh cô.

Cô dựa đầu lên vai anh, giọng mệt mỏi:

"Em không còn biết mình là ai nữa."

Hắn đáp khẽ:

"Em là Tô Diệp Linh – người phụ nữ anh yêu.

Và là mẹ của hai đứa trẻ tuyệt vời.

Quá khứ không xác định em. Chính em quyết định mình sẽ là ai."

---

Tô Diệp Linh đứng trước gương, ánh mắt đã thay đổi.

Không còn là sự yếu mềm hay hoảng loạn.

Mà là một ngọn lửa âm ỉ đang bừng lên.

"Nếu mẹ đã từng đứng sau lưng Đường Tước…

Thì con gái mẹ – sẽ là người kết thúc hắn."

More Chapters