WebNovels

Chapter 9 - Chương 9: Ký Ức Dưới Mưa Seoul

Một buổi sáng tháng Mười, khi trời vừa dứt cơn mưa nhẹ, Tô Diệp Linh âm thầm rời khỏi Lam Uyển.

Không ai biết cô đi đâu. Ngay cả Hàn Mặc, người luôn kiểm soát tất cả an ninh và lộ trình của cô, cũng không hề hay biết.

Cô không muốn để anh biết — vì nếu biết, chắc chắn anh sẽ cản.

Nhưng cô cần phải biết sự thật.

Cần hiểu rõ, người đàn ông đã bước vào cuộc đời cô… rốt cuộc che giấu điều gì.

---

Điểm đến: Seoul.

Nơi năm năm trước cô bị cuốn vào một đêm định mệnh — nơi tất cả bắt đầu.

Chiếc taxi lướt qua các tòa cao ốc kính trong suốt, lặng lẽ đưa cô đến Khách sạn DaeHyun, nơi cô từng ở trong chuyến công tác định mệnh ấy.

Tòa nhà vẫn đứng sừng sững như xưa, nhưng ánh sáng đã khác.

Cô đứng dưới hiên mưa năm xưa, ngẩng đầu nhìn lên tầng 15 — nơi căn phòng cũ nằm đó.

---

Cô đến quầy lễ tân, đưa một tấm thẻ đặc biệt do chính cô làm giả:

Giấy ủy quyền pháp lý điều tra cho một vụ kiện dân sự.

Với kỹ năng và quan hệ của mình trong giới luật quốc tế, cô không khó để tiếp cận hồ sơ lưu trữ cũ.

Người quản lý khách sạn thở dài:

"Phòng đó… à, quý cô , năm năm trước từng có tranh chấp liên quan đến một vụ tai nạn tại đây. Camera tầng 15 bị lỗi, nhưng…"

"Nhưng sao?" – Cô ngẩng lên, ánh mắt như lưỡi dao.

"Chúng tôi vẫn giữ được bản log người ra vào… không ai biết ngoài cấp bảo mật cao nhất."

Cô nghiêng đầu: "Tôi là người bị hại trong đêm đó. Tôi cần biết ai là người vào căn phòng ấy."

Người quản lý nuốt nước bọt. Sau vài phút đắn đo, ông ta đưa cho cô một bản in trích xuất.

Trên đó, có ba cái tên:

Tô Diệp Linh

Park Yejin (trợ lý cũ của cô – đã biến mất ngay sau đêm ấy)

Và cái tên cuối cùng…

Cô ngừng thở.

Jinwoo.

---

"Jinwoo…" – cô lặp lại. Tim đập mạnh.

Là Hàn Mặc ư?

Sau khi tra ngược hồ sơ hộ chiếu từ sân bay Incheon, cô mới phát hiện:

Jinwoo chính là tên giả của Hàn Mặc trong những lần đến Seoul xử lý công việc ngầm.

Điều này… đồng nghĩa với việc: anh biết rõ cô là ai trong đêm ấy.

---

Một nỗi lạnh tràn qua sống lưng.

Vậy vì sao năm năm qua anh không nói?

Vì sao lại để mặc cô mang thai, một mình sinh con trong tuyệt vọng?

Hay... đêm đó không phải "tình cờ" như cô nghĩ?

---

Cô tìm đến trợ lý cũ – Park Yejin.

Sau khi dò hỏi nhiều nguồn, cô mới biết Yejin đang sống ẩn dật ở ngoại ô Busan, thay tên đổi họ.

Khi đối mặt với Diệp Linh, Yejin ban đầu còn chối quanh. Nhưng khi cô đưa ra bức ảnh log khách sạn, ánh mắt Yejin vỡ vụn.

"Xin lỗi… tôi không thể giấu được nữa."

"Vậy ra, đêm đó… không phải tai nạn?" – Diệp Linh hỏi, giọng khàn đặc.

Yejin khóc:

"Đó là một cái bẫy. Tôi… tôi nhận tiền từ người bên Hắc Kim Liên để đưa cô đến căn phòng đó. Tôi nghĩ chỉ là trò dọa. Nhưng… nhưng không ngờ…"

"Không ngờ chuyện lại đi xa đến mức ấy." - Tô Linh tiếp lời

Yejin gật đầu.

"Và người mà họ sắp đặt để 'dọa' tôi… là ai?"

"… Là một doanh nhân Hàn Quốc. Họ gọi hắn là Jinwoo. Tôi… tôi không biết hắn là Hàn Mặc. Tôi thực sự không biết!"

Tô Diệp Linh gần như ngã quỵ.

"Anh ấy... cũng là con mồi trong kế hoạch?"

Yejin lắc đầu.

"Không. Hắn đến... như thể đã biết trước. Không giống người bị gài. Tôi nghĩ… anh ta đến để gặp cô."

---

Trái tim Diệp Linh run rẩy.

Tất cả những gì cô từng tin tưởng — tình cờ, định mệnh, duyên phận — giờ trở thành một trò chơi được sắp đặt.

Hàn Mặc… đã luôn biết cô là ai?

---

Buổi tối ở Seoul, cô đứng trên cây cầu bắc qua sông Hàn. Mưa bắt đầu rơi. Lạnh.

Trong đầu cô là hình ảnh Hàn Mặc, gương mặt dịu dàng, những cái ôm siết chặt, những lời hứa bảo vệ...

Nhưng xen kẽ đó là câu hỏi nhức nhối:

"Anh từng điều khiển tôi như một quân cờ.

Vậy... tình yêu anh dành cho tôi, có thật không?"

---

Cùng lúc đó, tại Lam Uyển.

Hàn Mặc phát hiện Tô Diệp Linh biến mất.

Điện thoại không liên lạc được. Hộ chiếu cá nhân bị rút khỏi hệ thống riêng tư của anh. Một tài liệu do Diệp Linh để lại trong két an toàn hiện ra:

"Đừng tìm em.

Em cần biết liệu quá khứ của anh... có chỗ cho em hay không."

Hắn đập mạnh vào bàn, ánh mắt đỏ ngầu.

"Khốn kiếp!"

Lục Hành bước vào, báo:

"Boss… có tin xấu. Một máy bay riêng hạng thương gia đã bị hack hành trình. Và một nhóm người từng làm việc với Đường Tước đang có mặt tại Seoul."

Hàn Mặc siết chặt tay.

"Chết tiệt, cô ấy đã bị theo dõi.

Nếu chúng biết cô ấy có mặt ở Seoul... chúng sẽ không tha."

---

Trong đêm mưa.

Một chiếc xe đen lặng lẽ bám theo.

Cô dừng lại trước một hiệu sách nhỏ ven đường – cánh cửa mở, và người quản lý già cúi đầu:

"Cô đến đúng lúc rồi. Có người để lại cho cô thứ này… từ năm năm trước."

Cô bước vào, tay run run nhận lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Mở ra bên trong là một bức ảnh chụp lén:

Cô đang ngủ say, sau đêm năm ấy.

Người chụp ảnh… là Hàn Mặc.

More Chapters