Sáng hôm sau, khi tôi vừa đến thư viện, nhân viên bảo vệ gọi lại:
– "Cậu này, sáng nay có ai để phong bì trên bàn cậu. Tôi thấy lạ nên giữ hộ."
Bên trong là một tấm ảnh.
Là tôi… và Nguyệt Hàn, ngồi ở quán cà phê, chụp từ góc khuất.
Mặt sau chỉ có một dòng chữ viết tay:
"Chọn cộng sự cẩn thận."
Tôi vuốt nhẹ mép ảnh. Mực còn mới.
Ai đó đang quan sát từng bước đi của tôi… và muốn gieo nghi ngờ.
Điện thoại rung. Số lạ.
– "Nếu muốn yên ổn, hãy rời khỏi thương vụ này." – Giọng đàn ông trầm, khàn, như đang cố giữ bình tĩnh.
– "Anh là ai?" – Tôi hỏi.
– "Người duy nhất cho anh một cơ hội rút lui."
Cúp máy.
Tôi bước ra ban công. Từ tòa nhà đối diện, một ánh phản chiếu lóe lên – ống kính máy ảnh.
Kẻ đó không thèm che giấu.
Tối hôm đó, tôi gặp Nguyệt Hàn tại quán cà phê cũ.
Cô lắng nghe câu chuyện, rồi khẽ cười:
– "Họ đang thử rung cây dọa khỉ. Nếu đã dám để anh biết mình bị theo dõi, tức là họ sốt ruột rồi."
– "Và muốn tách chúng ta ra." – Tôi đáp.
Cô đặt lên bàn một tập hồ sơ.
– "Danh sách các công ty bình phong của Trần Phong. Trong đó có một cái… là mắt xích yếu nhất."
Tôi mở ra, nhận ra một cái tên quen thuộc. Trong ký ức kiếp trước, đây chính là điểm khởi đầu cho một chuỗi đổ vỡ của hắn.
Nếu tôi ra tay đúng lúc, không chỉ phá kế hoạch của hắn, mà còn lôi ra kẻ đứng sau.
Tôi khép hồ sơ lại, ánh mắt ánh lên tia lạnh lùng:
– "Được. Ván thứ hai… sẽ bắt đầu từ đây."
Ngoài kia, đêm tối nuốt trọn thành phố.
Nhưng tôi biết, mình vừa đặt quân cờ vào đúng vị trí sẽ khiến cả bàn cờ rung chuyển.