Sau đêm đó, Lâm Phong trở nên cẩn trọng hơn. Hắn không biết Trương Bàn Tử là ai, nhưng hắn hiểu rằng, ở nơi nào có người, ở nơi đó có bí mật. Gã mập này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Tuy nhiên, những ngày sau đó, Trương Bàn Tử lại trở về với dáng vẻ lười biếng, chán đời thường ngày, không hề có thêm bất kỳ hành động hay lời nói kỳ lạ nào nữa. Điều này khiến Lâm Phong tạm thời yên lòng, nhưng vẫn giữ một tia cảnh giác trong đáy mắt.
Hắn tiếp tục guồng quay tu luyện của mình. Ban ngày là một tên tạp dịch cần mẫn. Ban đêm là một con quái vật tham lam nuốt chửng năng lượng.
Thời gian lại trôi đi hai tháng.
Bây giờ đã là cuối thu, tiết trời se lạnh. Luồng Hỗn Độn khí trong đan điền của Lâm Phong đã lớn bằng một quả trứng gà, trở nên tinh thuần và nặng nề hơn rất nhiều. Sức mạnh thể chất của hắn cũng đã đạt đến một mức độ đáng sợ. Hắn có thể một tay nhấc bổng một khúc Thiết Mộc, nhưng trước mặt người khác, hắn luôn giả vờ khom lưng, dùng hai tay mới nhấc nổi. Hắn đã học được cách che giấu sự sắc bén của mình dưới một lớp vỏ bình thường, tầm thường.
Hắn nghĩ rằng, chỉ cần mình khiêm tốn, an phận, sẽ có thể yên ổn tu luyện cho đến ngày khảo hạch một năm sau.
Nhưng hắn đã lầm. Ở Tạp Dịch Viện, không phải cứ muốn yên ổn là được.
Nơi đây tuy là đáy cùng của môn phái, nhưng nó cũng là một xã hội thu nhỏ. Mà đã là xã hội thì không thể thiếu kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Ở Tạp Dịch Viện, kẻ mạnh không phải là người có tu vi cao, mà là kẻ có nắm đấm to hơn, hung hãn hơn.
Kẻ đứng đầu đám người này là một gã tên Lý Hổ. Gã có thân hình cao to như gấu, mặt mày bặm trợn, tu vi không có nhưng sức mạnh cơ bắp lại hơn người. Gã cùng hai tên đàn em nữa, chuyên đi bắt nạt những đệ tử mới đến hoặc những người yếu đuối, chiếm đoạt thức ăn, nhận những công việc nhẹ nhàng hơn. Mọi người dù căm ghét nhưng không ai dám lên tiếng.
Lâm Phong vốn không muốn dính dáng đến những chuyện này. Nhưng đôi khi, rắc rối lại tự tìm đến cửa.
Hôm đó, sau khi hoàn thành công việc, Lâm Phong đến nhà kho để nộp lại số củi đã bổ xong và nhận thẻ tre để đổi lấy bữa tối. Lý Hổ cùng hai tên đàn em đã đứng chặn ở cửa.
"Đứng lại!" Lý Hổ khoanh tay trước ngực, nhìn Lâm Phong bằng ánh mắt soi mói. "Ngươi là Lâm Phong, người mới đến từ đợt thí luyện vừa rồi phải không?"
"Phải," Lâm Phong bình thản đáp.
"Hừ," Lý Hổ cười nhạt. "Ta nghe nói ngươi ở đợt thí luyện đã gây ra không ít chấn động. Nhưng đến Tạp Dịch Viện rồi thì rồng cũng phải nằm, hổ cũng phải phục. Ngươi có hiểu quy củ ở đây không?"
Lâm Phong nhíu mày: "Quy củ gì?"
Một tên đàn em bên cạnh Lý Hổ bước lên, vênh mặt nói: "Quy củ chính là, những kẻ mới đến như ngươi, mỗi ngày phải nộp một nửa phần ăn cho Lý Hổ ca để được bảo kê. Nếu không, đừng trách nắm đấm của bọn ta không có mắt."
Đây là sự extortion trắng trợn. Lâm Phong liếc nhìn những đệ tử khác xung quanh, thấy ai nấy đều cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi. Hắn hiểu ra, đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra.
Ánh mắt Lâm Phong trở nên lạnh lẽo. Hắn đã nhẫn nhịn đủ rồi. Hắn có thể giả vờ yếu đuối, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ để người khác chà đạp lên nhân phẩm của mình.
"Nếu ta không nộp thì sao?" Giọng hắn không lớn, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Cả sân nhà kho bỗng nhiên im phăng phắc. Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn Lâm Phong. Tên nhóc này điên rồi sao? Dám nói chuyện với Lý Hổ như vậy?
Mặt Lý Hổ sa sầm lại. Hắn không ngờ một tên nhóc trông thư sinh yếu ớt lại dám cãi lại mình. Hắn gầm lên: "Tốt! Tốt lắm! Có gan! Xem ra ngươi chưa biết mùi đau khổ là gì. Anh em, dạy cho nó một bài học!"
Hai tên đàn em cười gằn, xắn tay áo lên, cùng lúc lao về phía Lâm Phong.
Trong mắt những người khác, hai gã này như hai con trâu mộng, một quyền có thể đánh gãy xương người. Nhưng trong mắt Lâm Phong lúc này, hành động của chúng lại chậm chạp và đầy sơ hở.
Tên bên trái vung một cú đấm thẳng vào mặt hắn. Lâm Phong chỉ khẽ nghiêng người, dễ dàng tránh được. Đồng thời, hắn vươn tay, không nhanh không chậm, tóm lấy cổ tay của tên đó.
"Rắc!"
Một tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
"Aaaa!" Tên đàn em hét lên thảm thiết, mặt trắng bệch, ngã lăn ra đất ôm lấy cổ tay đã bị bẻ gãy.
Tên còn lại thấy vậy thì hoảng sợ, nhưng đã lao đến quá gần, không thể dừng lại. Hắn tung một cú đá về phía hạ bộ của Lâm Phong, vô cùng hiểm độc.
Lâm Phong không thèm nhìn, chỉ nhấc chân lên, đá một cú vào đầu gối của tên đó. Một cú đá trông rất nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng một sức mạnh kinh người. Lại một tiếng "rắc" nữa vang lên. Tên thứ hai cũng ngã xuống, ôm lấy chân mình mà lăn lộn kêu la.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.
Cả sân lặng ngắt như tờ. Ai nấy đều không thể tin vào mắt mình.
Lý Hổ cũng sững sờ. Hắn không thể ngờ hai tên đàn em của mình lại bị giải quyết một cách gọn gàng như vậy. Hắn gầm lên một tiếng như dã thú, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn. "Thằng khốn! Ngươi dám!"
Hắn lao tới, vung một cú đấm mang theo tiếng gió rít, mục tiêu là lồng ngực của Lâm Phong. Cú đấm này của hắn có thể đánh chết một con bò.
Nhưng Lâm Phong vẫn đứng yên tại chỗ. Ngay khi nắm đấm của Lý Hổ sắp chạm vào người, hắn mới hành động. Hắn không đỡ, cũng không tránh, mà vung một cú đấm thẳng ra, đối đầu trực diện.
Một nắm đấm to như đầu gấu, một nắm đấm trông có vẻ bình thường.
"Bốp!"
Hai nắm đấm va vào nhau, tạo ra một tiếng động trầm đục đến rợn người.
Vẻ mặt hung hãn của Lý Hổ đột nhiên cứng lại, thay vào đó là một sự kinh hoàng không thể che giấu. Hắn cảm thấy một luồng sức mạnh khủng khiếp, nặng nề như một ngọn núi, từ nắm đấm của Lâm Phong truyền tới, nghiền nát lực đạo của hắn, rồi đánh thẳng vào cánh tay.
"Rắc... rắc... rắc..."
Một chuỗi tiếng xương gãy liên tiếp vang lên. Cả cánh tay của Lý Hổ mềm nhũn ra như một sợi bún, lòi cả xương trắng ra ngoài. Hắn bị đánh bay ngược về phía sau ba trượng, ngã vật xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
Im lặng. Một sự im lặng đến chết người.
Lâm Phong từ từ thu tay lại, phủi phủi bụi trên quần áo, vẻ mặt vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn bước qua ba kẻ đang nằm trên đất, đi đến chỗ quản sự kho, người đang sợ đến mức mặt không còn giọt máu.
"Thẻ tre của ta."
"A... đây... đây..." Vị quản sự run rẩy đưa cho hắn một cái thẻ tre.
Lâm Phong nhận lấy, không nói thêm lời nào, xoay người rời đi trong ánh mắt kinh sợ và nể phục của tất cả mọi người.
Tối đó, khi hắn trở về phòng, Trương Bàn Tử vẫn đang nằm trên giường, nhưng không ngủ. Gã nhìn hắn, ánh mắt không còn vẻ lười biếng nữa mà sâu không thấy đáy.
"Ra tay cũng tàn nhẫn đấy," gã nói.
Lâm Phong không trả lời.
Trương Bàn Tử ngồi dậy, thở dài một tiếng. "Ta đã nói rồi mà, nơi này là vũng bùn. Đôi khi, muốn không bị bùn vấy bẩn, phải làm cho những kẻ khác sợ hãi cái vũng bùn quanh mình. Ngươi giải quyết được Lý Hổ, tạm thời sẽ không có ai dám kiếm chuyện với ngươi nữa."
Gã dừng lại, nhìn sâu vào mắt Lâm Phong.
"Nhưng ngươi cũng đã tự biến mình thành một cái gai. Ở Tạp Dịch Viện, kẻ mạnh nhất không phải là kẻ có nắm đấm to nhất. Mà là kẻ biết cách ẩn mình lâu nhất. Ngươi... đã bắt đầu gây chú ý rồi, tiểu tử."
Lâm Phong nắm chặt hai tay. Hắn biết Trương Bàn Tử nói đúng. Hắn đã giải quyết một rắc rối nhỏ, nhưng lại có thể rước vào một phiền phức lớn hơn.
Nhưng hắn không hối hận. Con đường tu luyện, vốn là nghịch thiên mà đi. Nếu ngay cả chút bất công trước mắt cũng không dám phản kháng, vậy thì nói gì đến chuyện "Vấn Thiên"?