WebNovels

Chapter 6 - Chương 6: Nơi Ẩn Mình và Khí Lực Vô Tận

Bình minh ở Tạp Dịch Viện không có tiếng chim hót hay sương mai long lanh trên lá. Nó bắt đầu bằng tiếng kẻng lạnh lùng, khô khốc và sự uể oải của hàng trăm thân phận bị lãng quên. Lâm Phong bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài. Hắn mặc bộ đồ tạp dịch màu xám vào, cảm giác thô ráp của vải cọ vào da, rồi hòa vào dòng người đi nhận công việc trong ngày.

Nhiệm vụ đầu tiên của hắn: gánh nước.

Hắn cùng một nhóm đệ tử đi đến một dòng suối ở phía sau núi. Nước suối ở đây trong vắt, nhưng lại tỏa ra một luồng hàn khí nhàn nhạt. Đây là Bích Hàn Thủy, do một mạch nước ngầm chảy qua mỏ khoáng thạch hàn tính mà thành. Vị quản sự già không nói đùa, hai thùng nước gỗ trông bình thường, nhưng khi múc đầy nước vào, Lâm Phong cảm thấy hai vai mình trĩu nặng, như đang gánh cả một tảng đá.

Những đệ tử khác, dù đã làm quen, vẫn phải gồng mình, bước đi chậm chạp, hơi thở nặng nề. Lâm Phong cũng nghiến răng, cơ bắp toàn thân căng lên, cố gắng bước đi. Cái lạnh của Bích Hàn Thủy thấm qua thùng gỗ, truyền vào cơ thể hắn, khiến máu trong người như muốn đông lại.

Nhưng đi được khoảng mười bước, hắn bỗng cảm thấy có gì đó khác lạ. Luồng Hỗn Độn khí trong đan điền, sau một đêm tu luyện đã lớn mạnh hơn một chút, bỗng nhiên khẽ động. Nó tự động tỏa ra, bao bọc lấy luồng hàn khí đang xâm nhập vào cơ thể, rồi từ từ... hấp thu nó.

Cái lạnh buốt xương dần biến mất, thay vào đó là một cảm giác mát mẻ, dễ chịu. Thậm chí, luồng Hỗn Độn khí của hắn sau khi "ăn" một chút hàn khí còn có vẻ "vui mừng", hoạt bát hơn một chút. Gánh nước, đối với người khác là cực hình, đối với hắn lại vô tình trở thành một hình thức tu luyện khác!

Phát hiện này khiến Lâm Phong mừng như điên, nhưng hắn không dám thể hiện ra mặt. Hắn vẫn cố làm ra vẻ mệt mỏi, thở hổn hển, bước đi xiêu vẹo như những người khác, nhưng thực chất bên trong, Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết đang âm thầm vận chuyển, biến mỗi bước đi, mỗi giọt mồ hôi thành một phần sức mạnh của chính mình.

Hoàn thành việc gánh nước, nhiệm vụ tiếp theo là bổ củi.

Đống củi chất cao như núi, nhưng đây không phải là củi thường mà là Thiết Mộc. Thân cây đen nhánh, rắn chắc như sắt đá. Một tên đệ tử tạp dịch mới đến, có lẽ vì muốn thể hiện, đã vung rìu bổ mạnh xuống một khúc gỗ.

"Keng!"

Một tiếng kim loại va chạm vang lên. Lưỡi rìu chỉ để lại một vệt trắng mờ trên khúc gỗ, còn tên đệ tử kia thì bị lực phản chấn làm cho tê rần cả cánh tay, ngã ngồi ra đất.

"Ngu ngốc," một đệ tử cũ hơn cười khẩy. "Muốn bổ Thiết Mộc, phải vận chuyển chút linh lực ít ỏi của mình vào lưỡi rìu. Nếu không có linh lực, thì dùng sức cả đời cũng đừng hòng."

Lâm Phong cầm lấy một cây rìu. Hắn cũng không có linh lực "chính thống". Hắn do dự một chút, rồi thử bắt chước, vận chuyển một tia Hỗn Độn khí cực nhỏ, chỉ bằng một sợi tóc, từ lòng bàn tay truyền vào cán rìu.

Trong nháy mắt, cây rìu sắt bình thường trong tay hắn dường như trở nên khác hẳn. Nó vẫn nặng như vậy, nhưng Lâm Phong lại cảm giác nó trở nên "sống". Hắn vung rìu lên, không cần dùng quá nhiều sức, cứ thuận theo một cảm giác tự nhiên mà bổ xuống.

"Xoẹt!"

Một âm thanh ngọt lịm vang lên. Khúc Thiết Mộc cứng như sắt đã bị chẻ làm đôi một cách dễ dàng, vết cắt phẳng lì như gương.

Lâm Phong giật mình, vội vàng nhìn quanh. May mắn là không ai để ý đến hắn. Hắn nhanh chóng hiểu ra, Hỗn Độn khí của hắn có thể cường hóa vật thể, biến một cây rìu phàm thành một món lợi khí tạm thời. Bí mật này còn kinh người hơn cả việc hấp thu năng lượng. Hắn phải tuyệt đối cẩn thận.

Suốt một ngày dài, hắn làm việc không ngừng nghỉ. Gánh nước, bổ củi, quét dọn sân nhà... những công việc khiến người khác kiệt sức, đối với hắn lại là một quá trình tu luyện toàn diện. Cơ thể hắn không ngừng hấp thu các loại năng lượng tạp nham trong môi trường, Hỗn Độn khí trong đan điền ngày một lớn mạnh.

Tối đến, khi nhận được phần cơm tối ít ỏi của mình, hắn trở về căn phòng gỗ tồi tàn. Trong phòng đã có một người khác. Đó là một gã mập mạp, khoảng chừng hai mươi tuổi, đang ngồi trên giường gặm một cái đùi gà không biết lấy từ đâu ra.

"Ngươi là người mới?" Gã mập vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi, giọng nói có chút không rõ ràng. "Ta là Trương Bàn Tử. Cứ gọi ta là Bàn Tử ca."

"Lâm Phong," hắn gật đầu, ngồi xuống giường của mình.

Trương Bàn Tử nhìn hắn từ trên xuống dưới, rồi ném cho hắn một cái bánh bao trắng. "Ăn đi. Cơm của Tạp Dịch Viện không đủ nhét kẽ răng đâu. Coi như quà gặp mặt."

"Đa tạ sư huynh." Lâm Phong không khách khí, nhận lấy bánh bao.

"Sư huynh cái gì, ở đây không có sư huynh đệ, chỉ có những kẻ xui xẻo," Trương Bàn Tử thở dài một tiếng, vẻ mặt có chút chán đời. "Tiểu tử, ta thấy ngươi ban ngày làm việc cũng chăm chỉ đấy. Nhưng ta khuyên ngươi một câu, đừng quá cố gắng. Nơi này là vũng bùn, càng giãy giụa càng chìm sâu. Cứ an phận làm cho xong việc, nhận cơm rồi về ngủ. Đừng có mơ mộng gì cả, nếu không chỉ có đau khổ thôi."

Lâm Phong im lặng gặm bánh bao, lắng nghe lời "chí lý" của gã mập. Hắn biết gã này không có ác ý, chỉ là đã bị hiện thực ở đây mài mòn hết mọi tham vọng.

Đêm dần khuya, Trương Bàn Tử ngáy như sấm, lăn ra ngủ. Lâm Phong nhẹ nhàng đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Hắn đi về phía một góc hoang vu nhất của Tạp Dịch Viện. Theo lời các đệ tử khác, nơi đó từng là một con suối linh khí, gọi là Linh Tuyền. Nhưng nhiều năm trước, một mạch địa sát dưới lòng đất bị vỡ, phun trào âm khí và sát khí lên, làm ô nhiễm cả dòng suối. Linh Tuyền biến thành Phế Tuyền, không ai dám bén mảng tới.

Đối với người khác là vùng đất chết, đối với Lâm Phong lại là thiên đường.

Quả nhiên, khi đến gần, hắn cảm nhận được một luồng năng lượng hỗn tạp cực kỳ nồng đậm. Có linh khí còn sót lại, có âm khí lạnh lẽo, có địa sát khí tanh hôi... tất cả hòa quyện vào nhau.

Hắn tìm một tảng đá sạch sẽ, ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết.

"Ầm!"

Như cá gặp nước, như rồng về biển cả. Vòng xoáy Hỗn Độn trong đan điền hắn điên cuồng xoay tròn, tạo ra một lực hút kinh người. Toàn bộ năng lượng hỗn tạp của Phế Tuyền như tìm thấy một lối thoát, nhất loạt lao về phía hắn, chui vào cơ thể hắn rồi bị chuyển hóa. Tốc độ tu luyện ở đây còn nhanh hơn trên Thất Tinh Nhai gấp mười lần!

Thời gian lặng lẽ trôi. Một tháng sau.

Lâm Phong đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống ở Tạp Dịch Viện. Ban ngày, hắn là một đệ tử tạp dịch cần mẫn nhưng không có gì nổi bật, luôn làm ra vẻ mệt mỏi như những người khác. Ban đêm, hắn lại trở thành một con quái vật tu luyện, điên cuồng hấp thu năng lượng từ Phế Tuyền.

Hỗn Độn khí trong cơ thể hắn đã lớn mạnh từ một hạt đậu thành một quả trứng bồ câu, khí lực của hắn cũng tăng lên gấp bội. Bây giờ, gánh Bích Hàn Thủy hay bổ Thiết Mộc đối với hắn đã nhẹ nhàng như trò trẻ con.

Sự thay đổi này, dù hắn đã cố che giấu, vẫn không qua được một cặp mắt.

Một buổi tối, khi Lâm Phong vừa từ bên ngoài trở về, Trương Bàn Tử đang nằm trên giường đọc một quyển sách cũ nát bỗng nhiên lên tiếng, mắt không rời khỏi trang sách:

"Tiểu tử, ngươi tới đây đã hơn một tháng rồi nhỉ?"

"Vâng, Bàn Tử ca."

"Ừm..." Trương Bàn Tử lật một trang sách. "Mỗi ngày đều làm những việc nặng nhọc như vậy, không thấy mệt sao?"

"Mệt chứ. Nhưng cũng quen rồi," Lâm Phong đáp, tim khẽ giật một cái.

Trương Bàn Tử gấp sách lại, quay sang nhìn hắn. Ánh mắt vốn luôn lười biếng, chán đời của gã mập bỗng nhiên trở nên sắc bén một cách lạ thường, tựa như có thể nhìn thấu tâm can người khác.

"Quen rồi sao?" Gã khẽ cười. "Ta ở đây năm năm, đã thấy qua không biết bao nhiêu người mới. Kẻ thì gục ngã sau ba ngày. Kẻ thì gắng gượng được nửa tháng. Kẻ thì sau một tháng, người đã gầy đi một vòng, tinh thần sa sút. Chỉ có ngươi..."

Gã dừng lại, nhìn Lâm Phong từ đầu đến chân.

"Chỉ có ngươi, sau một tháng, không những không gầy đi, mà sắc mặt còn hồng hào hơn, ánh mắt cũng có thần hơn. Tiểu tử, ngươi... không giống những người khác."

Câu nói cuối cùng của Trương Bàn Tử rất nhẹ, nhưng lại khiến không khí trong phòng như đông cứng lại.

Lâm Phong đứng im, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Hắn bị phát hiện rồi sao? Gã mập này rốt cuộc là ai?

Trương Bàn Tử nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lâm Phong, bỗng nhiên lại cười ha hả, vỗ vỗ cái bụng mỡ của mình, ánh mắt trở lại vẻ lười biếng như thường.

"Ha ha, đùa ngươi thôi. Chắc tại ngươi còn trẻ, khỏe mạnh hơn bọn ta. Thôi ngủ đi, mai còn phải dậy sớm. Đừng để lời của một tên mập như ta trong lòng."

Nói rồi, gã lại nằm xuống, quay mặt vào trong, rất nhanh đã phát ra tiếng ngáy đều đều.

Lâm Phong đứng đó một lúc lâu, ánh mắt phức tạp. Hắn biết, câu nói ban nãy chắc chắn không phải là một lời nói đùa.

Trong cái Tạp Dịch Viện tưởng như bị lãng quên này, dường như cũng có những bí mật của riêng nó. Con đường ẩn mình tu luyện của hắn, có lẽ sẽ không hề bằng phẳng như hắn đã nghĩ.

More Chapters