WebNovels

Chapter 12 - Chương 12: Đối Chất Tại Chấp Sự Đường

Chấp Sự Đường nằm ở phía tây của khu vực trung tâm Thiên Huyền Tông, tựa lưng vào một vách núi đen thẫm. Toàn bộ kiến trúc được xây bằng đá hắc kim, toát lên một vẻ lạnh lẽo, nghiêm nghị. Không có những mái cong mềm mại hay những vật trang trí tinh xảo, chỉ có những đường nét thẳng, cứng rắn, giống như luật lệ không thể lay chuyển của môn phái. Tiên khí ở đây dường như cũng trở nên nặng nề hơn, trong không khí phảng phất một mùi kim loại và sự uy nghiêm.

Lâm Phong đi theo vị đệ tử áo lam, bước qua cánh cổng cao lớn, cảm giác như mình đang bước vào miệng của một con hung thú. Hai bên hành lang, những đệ tử Chấp Sự Đường mặc đồng phục giống hệt nhau, lưng đeo trường kiếm, ánh mắt sắc như dao, đứng im bất động như những pho tượng. Bất kỳ ai đi vào đây cũng sẽ cảm thấy tâm thần bị áp chế.

Hắn được dẫn vào một đại sảnh rộng lớn nhưng trống trải. Trong sảnh chỉ có một cái bàn dài, sau bàn là một vị trưởng lão tóc hoa râm, mặc trường bào màu đen viền vàng, đang nhắm mắt dưỡng thần. Khí tức của ông ta sâu không lường được, giống như một cái vực sâu tĩnh lặng nhưng có thể nuốt chửng mọi thứ.

Ở một bên của đại sảnh, Lâm Phong nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Vương Tuấn! Hắn đứng đó, vẻ mặt đầy đắc ý và thù hận, bên cạnh là Vương Mãng, cánh tay đã được băng bó cẩn thận nhưng sắc mặt vẫn còn trắng bệch, nhìn Lâm Phong với ánh mắt độc địa.

Vị trưởng lão mở mắt ra. Đôi mắt của ông ta không hề già nua, ngược lại còn vô cùng sáng và sắc bén, như thể có thể nhìn thấu mọi lời nói dối.

"Ngươi là Lâm Phong?" Ông ta hỏi, giọng nói trầm ổn.

"Bẩm Lưu trưởng lão, đệ tử chính là Lâm Phong," Lâm Phong chắp tay, không卑不亢 (không卑不亢 - không hèn nhát cũng không kiêu ngạo) đáp. Hắn đã nghe danh vị Lưu trưởng lão này, người chuyên quản lý hình pháp của môn phái, nổi tiếng là thiết diện vô tư.

"Được," Lưu trưởng lão gật đầu. "Hôm nay gọi ngươi đến, là vì có người tố cáo ngươi." Ông ta chỉ tay về phía Vương Mãng. "Vương Mãng tố cáo ngươi trong kỳ Tiểu Bỉ đã sử dụng tà thuật, cố ý đả thương đồng môn đến tàn phế. Ngươi có gì để nói không?"

Vương Tuấn lập tức thêm dầu vào lửa: "Lưu trưởng lão, đệ tử có thể làm chứng! Tên Lâm Phong này lai lịch bất minh, tại đại điển nhập môn, Vấn Tâm Thạch không hề có phản ứng, rõ ràng là một phế nhân. Nhưng hắn lại có thể dễ dàng đi qua Tam Sắc Kiều, bây giờ lại dùng một quyền đánh gãy Thiết Tí của Vương Mãng sư đệ. Nếu không phải là ma công tà thuật, thì là cái gì?"

Lời nói của Vương Tuấn rất có sức nặng, chỉ ra tất cả những điểm đáng ngờ nhất của Lâm Phong. Áp lực vô hình trong đại sảnh lại tăng thêm mấy phần.

Lâm Phong hít một hơi thật sâu. Hắn biết, đây là thời khắc quyết định vận mệnh của mình. Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lưu trưởng lão, bình tĩnh nói: "Bẩm trưởng lão, đệ tử không hề sử dụng bất kỳ tà thuật nào."

"Ồ? Vậy ngươi giải thích thế nào về sức mạnh của mình?" Lưu trưởng lão hỏi, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.

"Bẩm trưởng lão, như ngài đã biết, linh căn của đệ tử là hạ đẳng, không thể tu luyện linh lực theo con đường chính thống," Lâm Phong bắt đầu kể lại câu chuyện mà hắn đã chuẩn bị sẵn, câu chuyện mà hắn đã từng nói với Tô Thanh Sương. "Nhưng cơ thể đệ tử từ nhỏ đã có chỗ đặc dị, không sợ năng lượng hỗn tạp, sức mạnh thể chất cũng hơn người thường. Con đường đệ tử đi, không phải là tu tiên, mà là luyện thể."

"Luyện thể?" Lưu trưởng lão nhíu mày. "Nói láo!" Vương Tuấn cười khẩy. "Chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp tầm thường mà đòi đánh bại Thiết Tí Công? Ngươi tưởng chúng ta là trẻ con ba tuổi sao?"

Lâm Phong dường như đã lường trước được điều này. Hắn không hề hoảng sợ, mà lấy từ trong áo ra một quyển sách cũ nát, hai tay dâng lên.

"Bẩm trưởng lão, đây là công pháp luyện thể mà đệ tử tình cờ có được. Toàn bộ sức mạnh của đệ tử đều đến từ nó."

Vị đệ tử chấp sự bên cạnh tiến lên, nhận lấy quyển sách rồi trình cho Lưu trưởng lão.

Lưu trưởng lão cầm lấy quyển sách, lật xem từng trang. "Kim Cương Quyết - Sơ Giải..." Ông ta lẩm bẩm. Càng xem, đôi mày của ông ta càng giãn ra. Cuối cùng, ông ta gật đầu. "Đây đúng là một bộ tâm pháp luyện thể chính thống, mặc dù chỉ là phần nhập môn, không có gì cao siêu."

Vương Tuấn sững sờ. Hắn không thể ngờ Lâm Phong lại có thể đưa ra vật chứng như vậy.

Lưu trưởng lão đặt quyển sách xuống, ánh mắt lại trở nên sắc bén. "Công pháp là thật. Nhưng ta làm sao biết được ngươi không đồng thời tu luyện cả ma công?"

Nói rồi, ông ta đột nhiên vươn tay ra, một luồng linh lực ôn hòa nhưng không thể chống cự bao bọc lấy Lâm Phong, chui vào cơ thể hắn để dò xét.

Tim Lâm Phong như thắt lại! Đây là thời khắc nguy hiểm nhất!

Luồng linh lực của Lưu trưởng lão đi một vòng trong kinh mạch của hắn. Kinh mạch của hắn rộng và bền chắc hơn người thường rất nhiều, nhưng bên trong lại trống rỗng, không có một tia linh lực nào. Hoàn toàn phù hợp với một người không thể tu tiên. Sau đó, luồng linh lực đó tiến về phía đan điền.

Nó chạm vào khối Hỗn Độn khí đang tĩnh lặng xoay tròn.

Một cảm giác kỳ lạ truyền đến tâm trí của Lưu trưởng lão. Ông ta không cảm nhận được ma khí âm hàn, cũng không cảm nhận được tiên khí thuần khiết. Ông ta chỉ cảm nhận được một vùng hư vô, một khối năng lượng nguyên thủy, nặng nề, không thuộc về bất cứ thuộc tính nào. Nó giống như một tảng đá không thể lay chuyển, không thể phân tích.

Đây... đúng là đặc điểm của một thân thể đặc dị đã được rèn luyện đến mức độ nhất định!

Lưu trưởng lão từ từ thu tay lại, trong mắt hiện lên một vẻ suy tư.

Thấy vậy, Vương Tuấn vội nói: "Lưu trưởng lão, có lẽ ma công của hắn quá cao siêu, ngài nhất thời chưa phát hiện ra được..."

"Câm miệng!" Lưu trưởng lão quát khẽ, ánh mắt lạnh lùng liếc qua Vương Tuấn. "Ta làm việc, không cần ngươi dạy."

Vương Tuấn sợ hãi, vội cúi đầu không dám nói thêm.

Lưu trưởng lão nhìn Lâm Phong một lúc lâu, rồi cất giọng phán quyết: "Qua kiểm tra, trong cơ thể Lâm Phong không có ma khí. Lời tố cáo của Vương Mãng không có đủ bằng chứng, tạm thời bác bỏ."

"Trưởng lão!" Vương Mãng và Vương Tuấn cùng kêu lên, vẻ mặt không cam lòng.

"Tuy nhiên," Lưu trưởng lão nói tiếp, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Lâm Phong. "Thiên Huyền Tông không cấm đệ tử luyện thể, nhưng nghiêm cấm đồng môn tương tàn. Cú đấm của ngươi ra tay quá nặng, rõ ràng có ý đồ phế bỏ cánh tay của Vương Mãng. Lần này, coi như ngươi tự vệ chính đáng, ta có thể bỏ qua."

Ông ta dừng lại, giọng nói trở nên lạnh buốt. "Nhưng nếu có lần sau, bất kể đúng sai, Chấp Sự Đường sẽ phạt nặng không tha! Ngươi đã rõ chưa?"

"Đệ tử đã rõ. Đa tạ trưởng lão anh minh." Lâm Phong cúi đầu, trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn đã qua được cửa ải này.

"Được rồi, các ngươi lui ra đi."

Lâm Phong thi lễ, rồi xoay người rời khỏi đại sảnh. Khi bước qua cửa, hắn cảm nhận được một ánh mắt căm hận như muốn ăn tươi nuốt sống mình từ phía sau, đó là của Vương Tuấn. Hắn biết, chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

Khi hắn bước ra khỏi tòa nhà Chấp Sự Đường, hít thở không khí trong lành bên ngoài, hắn bất giác ngẩng đầu lên.

Trên một hành lang ở tầng hai của một tòa lầu gần đó, một bóng người áo trắng đang đứng lặng lẽ tựa vào lan can, mái tóc đen bay trong gió, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.

Là Tô Thanh Sương.

Nàng đã ở đó, đã quan sát toàn bộ quá trình. Ánh mắt hai người giao nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi giữa không trung. Trong mắt nàng vẫn là một sự lạnh lẽo không đổi, nhưng Lâm Phong lại có thể đọc được một thông điệp vô hình.

Quyển sách đó, là nàng đưa. Sự sống của hắn hôm nay, cũng là do nàng gián tiếp ban cho.

Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ quay người, bóng trắng thanh tao khuất dần sau dãy cột.

Lâm Phong đứng đó một lúc lâu, trong lòng ngổn ngang trăm mối. Hắn đã thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng lại bị cuốn vào một vòng xoáy còn phức tạp hơn. Một kẻ thù đã rõ mặt ở trong tối, và một "ân nhân" bí ẩn ở ngoài sáng. Con đường của hắn ở Thiên Huyền Tông, dường như đã được định sẵn sẽ không bao giờ có được hai chữ "bình yên".

More Chapters