WebNovels

Chapter 16 - Chương 16: Thần Thú Lệ và Chức Vụ Mới

Tiếng sáo Hỗn Độn dừng lại. Lâm Phong cảm thấy một chút choáng váng, việc rót Hỗn Độn khí vào cây sáo trúc tiêu hao tâm thần của hắn hơn nhiều so với việc chiến đấu. Hắn từ từ hạ cây sáo xuống, trán lấm tấm mồ hôi.

Trong hang động, sự tĩnh lặng bao trùm. Con Bích Nhãn Kim Nghê đã hoàn toàn mở mắt. Nỗi bi thương tang thương trong mắt nó đã vơi đi rất nhiều, thay vào đó là một sự thanh tỉnh và một vẻ phức tạp khó tả khi nhìn Lâm Phong. Nó không còn là một pho tượng chờ chết, mà đã thực sự sống lại.

Tôn đại thúc đứng ở cửa hang, hai tay run rẩy, nước mắt đã lưng tròng. "Ăn... nó chịu ăn..." Ông lẩm bẩm như người mất hồn. "Phải báo cho trưởng lão! Phải báo ngay!" Nói rồi, ông quay người, dùng tốc độ nhanh nhất đời mình chạy về phía trung tâm môn phái, quên cả việc phải giữ ý tứ.

Lâm Phong không để ý đến Tôn đại thúc. Toàn bộ sự chú ý của hắn đều dồn vào con Kim Nghê. Hắn cảm nhận được một mối liên kết tinh thần vô hình vừa được thiết lập giữa mình và con thần thú cổ xưa này. Hắn chầm chậm đứng dậy, ôm một bó Thanh Tinh Thảo tươi non nhất, bước đến trước mặt nó.

Con Kim Nghê cúi đầu, cái mũi khổng lồ khịt khịt vào người Lâm Phong, rồi nó nhẹ nhàng dùng lưỡi cuốn lấy bó cỏ, từ từ nhai nuốt. Đây là lần đầu tiên sau nửa năm, nó chịu ăn.

Sau khi ăn xong, con Kim Nghê ngẩng đầu lên, đôi mắt màu ngọc bích nhìn thẳng vào Lâm Phong. Nó phát ra một tiếng gầm nhẹ, rồi từ miệng nó, một luồng khí màu vàng kim, tinh thuần đến cực điểm, mang theo sinh mệnh lực vô tận, bay về phía Lâm Phong.

Lâm Phong giật mình, nhưng không cảm thấy nguy hiểm. Hắn theo bản năng hấp thu luồng khí đó. Luồng khí vừa vào cơ thể đã bị Hỗn Độn khí vui mừng nuốt chửng. Chỉ một luồng khí nhỏ này thôi, lại ẩn chứa năng lượng còn dồi dào hơn cả việc hắn tu luyện khổ cực một tháng! Hỗn Độn khí trong đan điền của hắn lại lớn mạnh thêm một chút.

Đây là Bản Nguyên Sinh Khí của Kim Nghê! Món quà báo đáp của nó.

Chưa hết, con Kim Nghê lại cúi đầu xuống, một chiếc vảy vàng óng trên cổ nó tự động bong ra, bay lơ lửng đến trước mặt Lâm Phong. Chiếc vảy chỉ to bằng lòng bàn tay, nhưng nặng trịch, trên đó có những đường vân tự nhiên huyền ảo, ẩn chứa một sức mạnh phòng ngự kinh người.

Lâm Phong vội vàng nhận lấy. Hắn biết đây là vật vô cùng quý giá, vội cất kỹ vào trong áo. "Đa tạ." Hắn thì thầm.

Ngay lúc đó, một loạt tiếng bước chân dồn dập và những luồng khí tức mạnh mẽ từ bên ngoài truyền vào. Các vị trưởng lão đã đến.

Người đi đầu tiên chính là Lưu trưởng lão của Chấp Sự Đường, theo sau là một vị lão bà mặc áo bào của Đan Hà Cốc, tóc bạc trắng nhưng da dẻ hồng hào, và Tôn đại thúc đang thở hồng hộc. Phía sau cùng, lặng lẽ như một bóng ma, là Tô Thanh Sương.

Khi họ bước vào và nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tất cả đều sững sờ.

Con Bích Nhãn Kim Nghê đang đứng đó, tinh thần rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều. Và Lâm Phong, một đệ tử ngoại môn, đang đứng ngay bên cạnh nó, chỉ cách có vài bước chân, một khoảng cách mà ngay cả họ cũng không dám tùy tiện tiếp cận. Con Kim Nghê không những không tấn công, mà ánh mắt nó nhìn Lâm Phong còn có một vẻ hiền hòa, thân thiết.

"Chuyện... chuyện này..." Vị lão bà của Đan Hà Cốc, Hà trưởng lão, người đã nghiên cứu bệnh tình của con Kim Nghê suốt mấy tháng qua, không thể tin vào mắt mình.

Lưu trưởng lão thì nhìn Lâm Phong với ánh mắt sâu thẳm. Sự nghi ngờ trước đây đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự chấn động và một tia sáng kỳ lạ.

"Lâm Phong," Lưu trưởng lão cất tiếng, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh. "Ngươi đã làm thế nào?"

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Phong. Hắn biết, câu trả lời của mình hôm nay sẽ quyết định toàn bộ tương lai.

Hắn chắp tay thi lễ, bình tĩnh đáp: "Bẩm các vị trưởng lão, đệ tử cũng không rõ. Đệ tử chỉ cảm thấy 'lão tổ tông' dường như rất cô đơn, nên đệ tử đã thử thổi một khúc dân ca mà cha mẹ đã dạy khi còn nhỏ, hy vọng có thể làm ngài ấy vui lên một chút. Không ngờ... không ngờ lại có hiệu quả."

Hắn giơ cây sáo trúc màu đen lên.

Một khúc dân ca? Lời giải thích này đơn giản đến mức hoang đường. Nhưng sự thật lại đang bày ra trước mắt. Họ không thể không tin.

"Khúc dân ca của ngươi có thể khiến thần thú phải rơi lệ sao?" Hà trưởng lão lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Lâm Phong như nhìn một con quái vật. "Tiểu tử, có lẽ ngươi trời sinh đã có 'Thánh Thú Thân Hòa', một loại thể chất vạn năm khó gặp, có thể dễ dàng giao tiếp và nhận được sự yêu quý của linh thú."

"Thánh Thú Thân Hòa"!

Các vị trưởng lão nhìn nhau, đây dường như là lời giải thích hợp lý duy nhất cho tất cả những chuyện kỳ lạ của Lâm Phong từ trước đến nay. Nó giải thích được tại sao hắn có thể đi qua Tam Sắc Kiều, tại sao có thể thuần phục Hắc Lân Tê, và tại sao có thể tiếp cận được Bích Nhãn Kim Nghê.

Tô Thanh Sương đứng ở phía sau, đôi mắt lạnh như băng khẽ liếc qua cây sáo trúc trên tay Lâm Phong, một tia sáng không ai nhận ra lóe lên rồi vụt tắt. Nàng biết mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy. Nhưng nàng không nói gì.

Lưu trưởng lão trầm ngâm một lúc lâu, rồi đột nhiên đưa ra một quyết định trọng đại.

"Truyền lệnh của ta!" Giọng ông vang vọng khắp hang động. "Đệ tử ngoại môn Lâm Phong, có thiên phú dị bẩm, lập được đại công trong việc chữa trị cho Hộ Sơn Linh Thú."

Ông dừng lại, nhìn thẳng vào Lâm Phong.

"Kể từ hôm nay, Lâm Phong sẽ không còn là đệ tử của Linh Thú Viên nữa. Nay đặc cách bổ nhiệm ngươi làm Chuyên Chúc Thú Sư của Bích Nhãn Kim Nghê. Nhiệm vụ duy nhất của ngươi là chăm sóc cho 'lão tổ tông', đảm bảo ngài ấy hoàn toàn bình phục. Mọi tài nguyên tu luyện và đãi ngộ của ngươi, đều sẽ được hưởng theo tiêu chuẩn của một đệ tử hạt nhân!"

Đệ tử hạt nhân!

Lời tuyên bố này như một tiếng sét đánh ngang tai. Tôn đại thúc há hốc mồm. Tô Thanh Sương cũng lộ ra một tia kinh ngạc hiếm thấy.

Đệ tử của Thiên Huyền Tông chia làm: Tạp dịch, Ngoại môn, Nội môn, và trên cùng là Hạt nhân. Đệ tử hạt nhân là những thiên tài thực sự, là tương lai của môn phái, mỗi người đều là rồng phượng trong loài người. Lâm Phong, một người mới nhập môn chưa đầy một năm, lại từ thân phận ngoại môn nhảy vọt lên hưởng đãi ngộ của đệ tử hạt nhân. Đây là một sự thăng tiến chưa từng có trong lịch sử của Thiên Huyền Tông!

Lâm Phong cũng sững sờ. Hắn không thể ngờ được cơ duyên lại đến một cách đột ngột như vậy. Hắn đến đây để báo thù, nhưng số phận lại đẩy hắn đi theo một con đường hoàn toàn khác.

"Lâm Phong, ngươi có bằng lòng nhận chức vụ này không?" Lưu trưởng lão hỏi lại.

Lâm Phong nhìn con Kim Nghê đang hiền hòa nhìn mình, rồi lại nhìn những ánh mắt phức tạp của các vị trưởng lão. Hắn biết, từ chối không phải là một lựa chọn. Hắn cúi đầu thật sâu.

"Đệ tử... xin tuân lệnh."

Một chức vụ mới. Một thân phận mới. Một tương lai đầy rẫy những cơ hội, nhưng cũng ẩn chứa vô vàn những nguy hiểm và sự dòm ngó. Con đường của hắn ở Thiên Huyền Tông, đã chính thức bước sang một trang hoàn toàn mới.

More Chapters