WebNovels

Chapter 13 - Chương 13: Rời Khỏi Tạp Dịch Viện và Linh Thú Viên Mới

Khi Lâm Phong trở lại Tạp Dịch Viện, tin tức hắn được Chấp Sự Đường triệu tập rồi lại bình an vô sự trở về đã lan đi như một cơn gió. Lần này, ánh mắt của các đệ tử tạp dịch nhìn hắn không chỉ còn là sự kính sợ, mà đã pha thêm một chút kinh hãi không thể lý giải.

Trong suy nghĩ của họ, Chấp Sự Đường là nơi đi dễ khó về. Kẻ dị biệt như Lâm Phong, sau khi gây chuyện động trời như vậy, lại có thể全身而退 (toàn thân nhi thoái - rút lui an toàn), điều này chứng tỏ sau lưng hắn chắc chắn có một chỗ dựa không hề tầm thường. Không ai dám đến làm phiền hắn nữa. Hắn đi đến đâu, những người khác đều tự động né ra đến đó. Hắn đã trở thành một "vị vua" cô độc thực sự.

"Ngươi... không sao chứ?" Trương Bàn Tử là người duy nhất dám đến gần hắn, giọng nói đầy vẻ lo lắng.

"Không sao," Lâm Phong lắc đầu, một cảm giác ấm áp hiếm hoi dâng lên trong lòng.

Trương Bàn Tử nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận hắn không bị thương tích gì, mới thở phào một hơi. "Tốt, tốt rồi. Ta còn tưởng... haizzz. Nhưng mà tiểu tử, lần này ngươi bình an, nhưng đã đắc tội triệt để với Vương Tuấn rồi. Hắn là cháu trai của một vị trưởng lão trong nội môn, lòng dạ hẹp hòi, thù dai, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Sau này ngươi phải cẩn thận gấp mười lần."

Lâm Phong gật đầu. Hắn biết điều đó. "Đa tạ Bàn Tử ca đã nhắc nhở."

Những ngày tiếp theo trôi qua trong một sự yên tĩnh kỳ lạ. Lâm Phong tận dụng sự "cô lập" này để củng cố lại cảnh giới của mình sau khi dùng Tẩy Tủy Đan. Cơ thể hắn đã trở nên thuần khiết, việc vận chuyển Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết cũng trở nên trôi chảy và nhanh chóng hơn trước rất nhiều. Hắn có cảm giác sức mạnh của mình mỗi ngày đều đang tăng lên.

Hắn vẫn giữ thói quen đến Phế Tuyền, nhưng trở nên kín đáo hơn. Hắn biết, có một ánh mắt lạnh như băng đang từ trên cao quan sát mình. Món nợ ân tình với Tô Thanh Sương, hắn không biết phải trả như thế nào, chỉ có thể tự nhủ phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa, để không phụ sự "bảo lãnh" của nàng.

Sự yên tĩnh này kéo dài được nửa tháng, thì một mệnh lệnh mới từ Chấp Sự Đường lại được đưa xuống Tạp Dịch Viện.

Lần này, không phải là lệnh triệu tập, mà là một tờ lệnh điều chuyển.

Nội dung rất đơn giản: Đệ tử tạp dịch Lâm Phong, do có biểu hiện xuất sắc trong kỳ Tiểu Bỉ, thể hiện được ý chí kiên cường, nay được đặc cách thăng lên làm đệ tử ngoại môn. Chuyển đến công tác tại Linh Thú Viên, phụ trách chăm sóc linh thú.

Mệnh lệnh này một lần nữa gây chấn động. Từ tạp dịch lên thẳng ngoại môn, đây là chuyện xưa nay hiếm. Dù Linh Thú Viên cũng không phải là nơi tu luyện gì cao siêu, nhưng so với Tạp Dịch Viện thì vẫn tốt hơn một trời một vực. Ít nhất, thân phận đệ tử ngoại môn cũng sẽ nhận được đãi ngộ và tài nguyên tu luyện hàng tháng, dù chỉ là ít ỏi.

Lâm Phong hiểu rằng đây là sự sắp xếp của các trưởng lão sau vụ đối chất hôm trước. Họ không thể để một "kỳ tài luyện thể" tiếp tục làm tạp dịch, nhưng cũng không thể đưa một kẻ không có linh căn vào các ngọn núi chính. Linh Thú Viên, nơi cần nhiều sức lực chân tay và sự dũng cảm, chính là một lựa chọn hợp lý nhất để "an trí" hắn.

Ngày hắn rời đi, Trương Bàn Tử đến tiễn. Gã mập không nói nhiều, chỉ nhét vào tay hắn một cái túi vải nhỏ.

"Bên trong có một ít thịt khô và vài loại thuốc trị thương thông thường. Linh thú ở đó không hiền lành như người ở đây đâu," Trương Bàn Tử vỗ vai hắn. "Với lại, nhớ kỹ một câu này: ở Linh Thú Viên, đáng sợ không phải là thú, mà là người nuôi thú. Bảo trọng!"

Lâm Phong gật đầu thật mạnh: "Bàn Tử ca, huynh cũng bảo trọng."

Hắn rời khỏi Tạp Dịch Viện, nơi hắn đã sống gần một năm, nơi đã cho hắn những屈辱 (khuất nhục) đầu tiên, nhưng cũng là nơi hắn bắt đầu con đường cường đại của mình.

Linh Thú Viên nằm ở một thung lũng rộng lớn phía sau Thiên Huyền Sơn, được bao bọc bởi những vách núi cao. Nơi đây không có tiên khí lượn lờ, mà tràn ngập một luồng sinh khí hoang dại, mạnh mẽ. Tiếng gầm rú của các loại mãnh thú thỉnh thoảng lại vang lên, khiến người ta phải rùng mình.

Người tiếp nhận Lâm Phong là một người đàn ông trung niên, râu quai nón, thân hình vạm vỡ, làn da rám nắng, được mọi người gọi là Tôn đại thúc. Ông ta là một trong những quản sự ở đây.

"Ngươi là Lâm Phong?" Tôn đại thúc nhìn hắn một lượt, ánh mắt không có vẻ khinh thường cũng chẳng có vẻ chào đón. "Đã là đệ tử ngoại môn thì phải tuân theo quy củ của ngoại môn. Ở đây, công việc chính của ngươi là cho ăn, dọn dẹp chuồng trại, và phụ giúp các sư huynh khác huấn luyện linh thú. Làm tốt sẽ có thưởng, làm không tốt sẽ bị phạt. Rõ chưa?"

"Đệ tử đã rõ," Lâm Phong đáp.

"Tốt. Theo ta."

Tôn đại thúc dẫn hắn đi sâu vào trong. Linh Thú Viên được chia làm nhiều khu vực khác nhau, nuôi nhốt đủ loại linh thú. Có những con Xích Diễm Mã toàn thân rực lửa, có những con Thiết Giáp Ngưu mình đồng da sắt, có cả những con Phong Linh Điểu bay lượn trên trời.

Cuối cùng, Tôn đại thúc dừng lại trước một cái chuồng thú được rào bằng những cây gỗ Thiết Mộc cực lớn, chắc chắn hơn những cái chuồng khác rất nhiều. Bên trong, một con mãnh thú khổng lồ đang nằm ngủ. Nó to lớn như một con voi nhỏ, toàn thân phủ một lớp vảy màu đen nhánh, cứng rắn như áo giáp. Trên đầu nó có một cái sừng cong vút, sắc bén.

"Đây là Hắc Lân Tê," Tôn đại thúc nói, giọng có chút nghiêm nghị. "Nó là một trong những con thú khó chiều nhất ở đây. Tính tình cực kỳ nóng nảy, không cho người lạ đến gần. Mấy tên đệ tử phụ trách nó trước đây đều bị nó húc cho bị thương cả rồi. Từ nay, nó do ngươi phụ trách."

Giao cho một người mới đến một con thú hung dữ nhất. Đây rõ ràng là một bài kiểm tra.

Lâm Phong nhìn con Hắc Lân Tê đang thở phì phò trong giấc ngủ, cảm nhận được luồng khí tức hung hãn tỏa ra từ cơ thể nó. Hắn không hề sợ hãi, ngược lại, trong mắt còn lóe lên một tia hứng thú.

"Công việc của ngươi mỗi ngày là dọn dẹp chuồng của nó, và cho nó ăn. Thức ăn của nó là loại cỏ 'Thanh Tinh Thảo' này," Tôn đại thúc chỉ vào một đống cỏ màu xanh biếc gần đó. "Nhớ kỹ, đừng bao giờ đứng đối diện với nó, và đừng làm nó giật mình. Nếu không, hậu quả tự gánh."

Nói xong, Tôn đại thúc bỏ đi, để lại Lâm Phong một mình với thử thách mới.

Lâm Phong nhìn cái chuồng thú kiên cố, rồi lại nhìn con mãnh thú đang say ngủ. Hắn biết, cuộc sống mới của mình ở Thiên Huyền Tông sẽ bắt đầu từ đây. So với những rắc rối từ con người, đối mặt với những con thú hung dữ này, có lẽ lại đơn giản và thú vị hơn nhiều.

Hắn xắn tay áo, cầm lấy cái chổi và xô nước, từ từ mở cánh cửa chuồng nặng trịch. Một chương mới, với những thử thách mới, đã chính thức mở ra.

More Chapters