Vừa hay , nhân viên phục vụ nhà hàng cũng đã đem món lên , trên bàn toàn là những món ăn thượng hạng đắt tiền và nhường như Bát Nguyên đã rất hiểu Khâu Nan Nan rằng cô thích ăn gì , ghét ăn gì hay dị ứng những gì.
" ở đây không có tôm ?? "
" ừ , anh dặn họ em dị ứng với tôm!!"
" anh biết sao ??" - ngạc nhiên
" biết chứ ??"
Bát Nguyên ngồi cạnh quay sang nhìn Nan Nan đôi mắt long lanh to tròn ấy cứ mãi chớp chớp nhìn anh , Bát Nguyên chỉ khẽ cười nhẹ gấp cho Nan Nan một ít thịt ram trên bàn bỏ vào bát cho cô.
" có gì khó đâu !! tìm hiểu một chút về người phụ nữ của mình thì có gì là khó !! quan trọng em vui là được !!"
Bát Nguyên quả là một người rất lãng mạng , tuy sở thích làm tình của anh ta thật sự rất khác biệt và mạnh bạo , quá khích so với Nan Nan nhưng Bát Nguyên cậu ta thật sự là một người yêu rất tốt , nhẹ nhàng , ân cần và chăm sóc cho người phụ nữ của mình rất chu đáo...cứ ngỡ Bát Nguyên là người lạnh lùng như tảng băng lạnh ở Bắc Cực mãi chẳng chịu tan. Nhưng không ngờ cậu ta lại có trái tim ấm áp và luôn tạo cho Khâu Nan Nan những điều bất ngờ và kì diệu.
Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc , Khâu Nan Nan được Bát Nguyên đưa trở về căn biệt thự riêng của anh , trước khi đi anh đều dặn dò quản gia Trần và các người giúp việc khác phải chú ý đến Nan Nan thật kĩ khi anh vắng mặt .
Trên con đường dẫn lối vào trung tâm thành phố , cách xa căn biệt thự của Bát Nguyên chỉ tầm 10km , những tòa nhà cao ốc với những ánh sáng lấp lánh chiếu gọi gợi lên sự xinh đẹp của cả thành phố này.
Chiếc xe lăn bánh tầm vài km nữa dừng lại trước khu biệt phủ , nơi căn nhà rộng lớn cả hàng ngàn mét vuông , do là bữa tiệc ở nhà tổ Bát gia nên có rất nhiều khách mời , và những chiếc siêu xe , sang trọng được đậu trong biệt phủ....
Trải dài trên một khu đất rộng hàng chục mẫu, biệt phủ nhà tổ của Bát gia được bao bọc bởi tường thành cao, ngói lưu ly xanh biếc, men theo là hàng tùng cổ thụ xếp thẳng tắp, thân cây rêu phong chứng minh tuổi đời trăm năm. Cổng chính làm bằng gỗ lim đen, chạm trổ rồng phượng tinh xảo, hai bên treo đôi câu đối sơn son thếp vàng, chữ nét như rồng bay phượng múa.
Bước qua cánh cổng nặng trịch là con đường lát đá xanh dẫn thẳng vào sân chính, hai bên là hồ cảnh nuôi cá chép đỏ và thủy đình uốn lượn. Gian chính điện nằm ở trung tâm, mái cong vút, đầu đao gắn gốm men xanh, mỗi viên ngói như vẫn lưu lại ánh nắng của bao mùa đã qua.
Nội thất bên trong phủ lấy sắc gỗ trầm và ánh vàng, hương trầm nhè nhẹ vấn vít không tan. Từng món đồ đều là cổ vật quý giá — từ bình hoa đời Minh, bàn trà khảm xà cừ, cho tới bộ trường kỷ gỗ tử đàn bóng nước. Trên tường treo bức chân dung thủy mặc của vị tổ gia khai lập dòng họ, đôi mắt trong tranh như dõi theo từng bước chân kẻ đến người đi.
Phía sau chính điện là dãy nhà ngang dành cho họ hàng thân cận, xen kẽ vườn hoa mẫu đơn và trúc xanh, mùa nào cũng thơm ngát. Khu biệt phủ không chỉ là nơi ở, mà còn là biểu tượng quyền thế của cả Bát gia — uy nghiêm, trầm mặc, và không ai dám bước vào nếu chưa được cho phép.
Bát Nguyên chỉ vừa bước xuống xe lặp tức đã thu hút mọi ánh nhìn của khách mời trong bữa tiệc chúc mừng sinh thọ của bà Bát .
" chà , là Bát Nguyên...nay trong nó lớn quá !!"
" hình như tầm 1 tháng nữa là ra trường , vừa học đại học vừa tiếp quản công ty của Bát gia lẫn trong nước và ngoài nước !!"
" Bát gia có phúc thật , có cháu đích tôn tài giỏi , lại còn sáng lán , phong độ !!"
đó là những gì mà khách mời của Bà Bát đánh giá cháu trai của bà.... khiến bà nở mài nở mặt vui vẻ cười , đó là uy nghiêm và sự tự hào cả cả gia tộc nhà họ Bát , Bát Nguyên đích thị là người thừa kế tốt nhất để dẫn dắt gia tộc , kế thừa tài sản của cả gia tộc ngày càng phát triển , lớn mạnh.
Bát Nguyên đi về phía người bà yêu quý cùa mình , ôm chặt bà , nói : " bà khỏe chứ , hôm nay sinh nhật của bà , trông bà rất đẹp !!"
" Nguyên Nguyên làm bà già này ngại chết mất , nào con ăn gì chưa... đến đây ăn cùng với bà !!"
Bát Nguyên chỉ khẽ lắc đầu từ chối một cách lễ phép , lịch sự . Anh ta chỉ khẽ nhăm nhi một chút rượu vang đỏ được chuẩn bị sẵn , đắt tiền chỉ dành cho giới thượng lưu.
Diệp Hoa từ xa bước lại , Diệp Hoa hôm nay thật sự rất xinh đẹp , nhẹ nhàng và đoan trang lễ phép trong mắt người khác nhưng đối với Bát Nguyên sau vụ việc xảy ra vào buổi chiều hôm nay , cậu ta thật sự đã nhìn cô ta bằng ánh mắt khác... thấy cô ta định tiến tới lại chỗ mình , Bát Nguyên cậu ta nhanh chóng rời đi nhưng khựng lại vì tiếng gọi của Diệp Hoa.
" Bát Nguyên....cậu...cậu giận tớ sao ??"
" không " - lạnh lùng , một tay đút túi quần tay còn lại khẽ lắc ly rượu trên tay xoay lưng về phía Diệp Hoa.
" rõ ràng là cậu giận tớ , cậu đang tránh né tớ kia mà !!" Diệp Hoa giọng hơi run , tâm trạng lại có chút lo lắng tiếp tục nói " Bát Nguyên , cậu...cậu có thể tha lỗi cho tớ không ??"
Bát Nguyên khẽ cau mày , ánh mắt lạnh lùng quay lại bước sát lại gần cúi mắt nhìn người con gái chỉ đang khẽ run rẩy khi đứng trước mặt anh , khuôn mặt ấy xinh đẹp nhưng lại mang vẻ giả tạo.
" tha lỗi ? tôi sao ?? tại sao tôi phải tha lỗi cho cậu ?? cậu làm gì sai với tôi à ??" - Bát Nguyên kéo mạnh cổ tay Diệp Hoa nói nhỏ vào tai cô ta " Diệp Hoa , cậu hiểu rõ người cậu nên xin lỗi là ai cơ mà ?? không phải tôi !!"
Bát Nguyên cậu ta buông mạnh tay Diệp Hoa , đặt ly rượu xuống bàn nghe một tiếng cạch cực mạnh , có vẻ như cậu ta vẫn còn rất giận về chuyện lúc chiều nay khi ỏ trên trường xảy ra với Nan Nan.
" nếu cậu biết điều hơn thì tốt chúng ta vẫn có thể làm bạn...nhưng tiếc thay cậu xinh đẹp , thông minh , lễ phép nhưng cậu lại không có ý chí riêng của mình Diệp Hoa !!"
Bát Nguyên vừa xoay lưng vừa bước đi vừa nói : " cậu yên tâm đi , tôi không để cậu phải vướng vào cơ duyên với một người như tôi đâu !!"
Diệp Hoa khựng lại , ý Bát Nguyên là như nào ?? không vướng víu người như cậu ta là sao chứ ?? chẳng lẽ cậu ta sẽ nói rõ mọi chuyện lại với bà Bát và bà ngoại của cô sao , vốn cả hai nhà rất thân với nhau cơ mà , lại còn sắp làm thông gia với nhau , lại chỉ vì chuyện lúc chiều mà Bát Nguyên sẵn sàng bác bỏ sự thân thiết của hai gia tộc.
" Nan Nan !! đúng vậy tất cả là tại cô !!" - Diệp Hoa lại 1 lần nữa hận Nan Nan đến tận xương tủy.