WebNovels

Chapter 4 - Chương 4: Vấn Tâm Thạch và Tam Sắc Kiều

Toàn bộ quảng trường Thiên Trụ chìm trong sự trang nghiêm. Hàng ngàn thiếu niên thiếu nữ đứng thẳng người, ánh mắt vừa sùng kính vừa lo âu nhìn lên đài cao. Trên đài, một vị trưởng lão râu tóc bạc phơ, mặc đạo bào màu lam nhạt, bước lên một bước. Vị trưởng lão này có đôi mắt hiền từ nhưng lại ẩn chứa sự uy nghiêm của năm tháng, chính là Lạc Vân trưởng lão, người phụ trách Thí Luyện Nhập Môn năm nay.

"Hôm nay là đại điển khai sơn môn của Thiên Huyền Tông," giọng nói của Lạc Vân trưởng lão không lớn, nhưng lại vang vọng rõ ràng trong tai mỗi người. "Các ngươi từ khắp nơi trên Thần Thổ đến đây, đều là những hạt giống có tư chất. Nhưng muốn bước vào tiên môn, tư chất không phải là tất cả. Thí luyện hôm nay có hai vòng. Vòng thứ nhất, khảo nghiệm tiềm năng, gọi là 'Vấn Tâm Thạch'. Vòng thứ hai, khảo nghiệm đạo tâm và ý chí, gọi là 'Tam Sắc Kiều'. Chỉ những ai vượt qua cả hai vòng mới có thể chính thức bái nhập sơn môn."

Nói rồi, Lạc Vân trưởng lão phất tay áo. Một tảng đá lớn màu xanh đen, cao bằng một người, từ từ bay ra từ sau lưng ông và đáp xuống giữa quảng trường. Bề mặt tảng đá nhẵn bóng, phảng phất một luồng linh khí cổ xưa.

"Đây là Vấn Tâm Thạch," Lạc Vân trưởng lão giới thiệu. "Nó có thể đo lường tiềm năng linh căn của các ngươi. Lát nữa, từng người một tiến lên, đặt tay lên phiến đá. Tùy vào tiềm năng của các ngươi, phiến đá sẽ phát ra ánh sáng khác nhau. Lục, lam, tím, theo thứ tự từ thấp đến cao. Ánh sáng càng mạnh, tiềm năng càng lớn. Nếu phiến đá không có phản ứng, tức là vô duyên với tiên đạo, có thể tự mình rời đi."

Luật lệ vừa được công bố, đám đông tân đệ tử lập tức xôn xao. Đây là bước đi quyết định số phận.

"Người đầu tiên, Triệu Lăng!"

Một thiếu niên cao lớn, con cháu của một gia tộc tu chân có tiếng, tự tin bước lên. Hắn đặt tay lên Vấn Tâm Thạch. Một giây sau, phiến đá tỏa ra ánh sáng màu lam rực rỡ, chiếu sáng một vùng.

"Lam quang trung phẩm! Tốt, rất tốt!" Lạc Vân trưởng lão khẽ gật đầu tán thưởng. Triệu Lăng mặt mày hớn hở, ưỡn ngực đi sang một bên, nhận lấy những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.

Từng người, từng người một tiến lên. Đa số chỉ khiến phiến đá phát ra lục quang yếu ớt. Một số ít có được lam quang. Mãi đến hơn nửa canh giờ sau, mới có một thiếu nữ khiến phiến đá phát ra tử quang nhàn nhạt, làm các vị trưởng lão trên đài cũng phải chú ý.

Cuối cùng, cũng đến lượt Lâm Phong.

Khi tên của hắn được xướng lên, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía hắn, kẻ duy nhất mặc bộ đồ vải thô nhàu nát. Những tiếng xì xào bàn tán vang lên.

"Hắn chính là kẻ được Tô tiên tử bảo lãnh sao? Trông chẳng có gì đặc biệt."

"Hừ, ta nghe Vương Tuấn sư huynh nói hắn là phế vật Tạp Linh Căn, không biết dùng cách gì để lừa gạt Tô tiên tử."

Trên đài cao, Vương Tuấn nhếch mép cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ chờ mong được xem kịch vui. Tô Thanh Sương vẫn đứng bất động, không ai biết nàng đang nghĩ gì.

Lâm Phong hít một hơi thật sâu, phớt lờ mọi ánh mắt xung quanh, bình tĩnh bước tới trước Vấn Tâm Thạch. Hắn vươn tay, đặt lên bề mặt lạnh lẽo của phiến đá.

Một giây. Hai giây. Ba giây.

Không có gì xảy ra. Không có lục quang, càng đừng nói đến lam quang hay tử quang. Phiến đá vẫn là một màu xanh đen tĩnh lặng.

"Ha ha ha! Ta đã nói mà! Đúng là một tên phế nhân!" Vương Tuấn cười lớn một cách khoái trá. Đám đông bên dưới cũng bắt đầu cười ồ lên.

Nhưng ngay lúc đó, một cảnh tượng quỷ dị đã xuất hiện.

Vấn Tâm Thạch không những không phát sáng, mà ngược lại, nó còn bắt đầu... tối đi. Màu xanh đen vốn có của nó dần chuyển sang một màu xám xịt, giống như tất cả linh tính bên trong đang bị một thứ gì đó hút cạn. Nó rung lên nhè nhẹ, dường như đang phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.

Lâm Phong cảm nhận rõ ràng, luồng Hỗn Độn khí trong cơ thể hắn, khi tiếp xúc với linh khí bên trong Vấn Tâm Thạch, đã theo bản năng mà bắt đầu "hấp thu". Hắn vội vàng rút tay lại.

Cả quảng trường im phăng phắc. Tiếng cười của Vương Tuấn cũng nghẹn lại trong cổ họng. Chuyện gì thế này? Họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy.

Lạc Vân trưởng lão trên đài cao nhíu chặt mày. Ông nhìn chằm chằm vào Lâm Phong, rồi lại nhìn phiến đá đã trở lại bình thường sau khi Lâm Phong rút tay. Trong mắt ông hiện lên một tia nghi hoặc sâu sắc.

"Khụ... Vấn Tâm Thạch không có phản ứng. Tạm thời xếp vào hạ đẳng," ông ho một tiếng để phá vỡ sự im lặng, nhưng giọng nói rõ ràng không còn chắc chắn như trước.

Lâm Phong cúi đầu, lặng lẽ đi sang khu vực dành cho những người đã kiểm tra xong, đứng ở một góc khuất nhất, chịu đựng vô số ánh mắt khinh miệt và chế giễu.

"Được rồi, tiếp tục vòng thứ hai!" Lạc Vân trưởng lão tuyên bố. "Tam Sắc Kiều!"

Ông vung tay áo một lần nữa. Từ phía vực sâu sau quảng trường, sương mù tan đi, để lộ ra một cây cầu đá cổ xưa. Cây cầu không dài, chỉ chừng trăm trượng, bắc qua một vực sâu không thấy đáy. Nhưng điều kỳ lạ là, cây cầu được chia làm ba đoạn, mỗi đoạn lại tỏa ra một màu sắc khác nhau. Đoạn đầu màu đỏ rực như lửa, đoạn giữa màu xanh biếc như băng, và đoạn cuối màu vàng kim chói mắt.

"Cây cầu này ẩn chứa ba loại năng lượng cực đoan: Hỏa Sát, Hàn Băng và Kim Duệ. Nhiệm vụ của các ngươi là đi qua cây cầu trong thời gian một nén nhang cháy hết. Thử thách này không chỉ cần tu vi, mà quan trọng hơn là đạo tâm kiên định và ý chí bất khuất. Bất cứ ai cảm thấy không chịu nổi có thể nhảy xuống, trận pháp sẽ đưa các ngươi trở lại an toàn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc bị loại. Bắt đầu!"

Nghe luật lệ, sắc mặt nhiều người tái đi. Ba loại năng lượng đối nghịch nhau, đi qua một đoạn đã khó, huống chi là cả ba.

Triệu Lăng, thiếu niên có lam quang trung phẩm, hít sâu một hơi rồi bước lên đầu tiên. Vừa đặt chân lên đoạn cầu màu đỏ, cả người hắn đã bốc hơi nóng, mồ hôi tuôn ra như tắm. Hắn gồng mình vận chuyển linh lực để chống đỡ, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan. Đến đoạn cầu băng, cơ thể hắn lại run lên cầm cập vì lạnh. Mày và tóc nhanh chóng kết một lớp sương trắng. Qua được đoạn băng, hắn gần như kiệt sức, nhưng vẫn cắn răng bước vào đoạn cầu vàng. Vô số luồng khí sắc bén như dao cắt vào người, khiến quần áo hắn rách bươm, da thịt rớm máu.

Cuối cùng, khi nén nhang đã cháy được hai phần ba, hắn lảo đảo bước qua đầu cầu bên kia rồi ngã quỵ xuống, thở hồng hộc. Hắn đã qua, nhưng vô cùng chật vật.

Sau hắn, hàng trăm người khác lần lượt thử sức. Kẻ thì bị lửa nóng thiêu đốt, gào thét nhảy xuống. Kẻ thì bị băng lạnh đóng cứng, không thể nhúc nhích. Kẻ thì bị kim khí cắt cho trọng thương. Cuối cùng, khi nén nhang sắp cháy hết, chỉ có không đầy một trăm người qua được cầu, và ai nấy đều thân tàn ma dại.

"Tên phế vật kia, đến lượt ngươi rồi!" Vương Tuấn hét lên từ trên đài, chỉ tay vào Lâm Phong.

Lâm Phong ngẩng đầu. Dưới hàng ngàn ánh mắt, hắn lặng lẽ bước về phía cây cầu.

"Ha, Tạp Linh Căn hạ đẳng, không có chút linh lực nào, ta xem hắn làm sao qua được bước đầu tiên!" một tên đệ tử cười khẩy.

Lâm Phong không nói gì. Hắn đặt chân lên đoạn cầu màu đỏ.

Một luồng Hỏa Sát nóng bỏng, mang theo khí tức bạo ngược, lập tức bao trùm lấy hắn. Nhưng, thay vì cảm thấy đau đớn, Lâm Phong lại cảm thấy một cảm giác... quen thuộc và "dễ chịu".

Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết trong cơ thể hắn tự động vận chuyển. Luồng Hỏa Sát kia, đối với người khác là độc dược, đối với hắn lại là thuốc bổ thượng hạng. Chúng điên cuồng chui vào cơ thể hắn, và lập tức bị vòng xoáy Hỗn Độn ở đan điền nghiền nát, chuyển hóa thành Hỗn Độn Nguyên Khí tinh thuần.

Hắn không dừng lại. Hắn bắt đầu bước đi.

Một bước, hai bước, ba bước. Hắn đi một cách bình thản, ung dung, như đang đi dạo trong sân nhà mình. Gương mặt không một chút biến sắc.

"Cái... cái gì?" Nụ cười trên mặt Vương Tuấn cứng đờ.

Toàn bộ quảng trường, từ các tân đệ tử đến các vị trưởng lão trên đài cao, đều trợn mắt há mồm.

Lâm Phong nhanh chóng đi hết đoạn cầu đỏ, bước sang đoạn cầu băng. Cái lạnh thấu xương ập tới. Nhưng cũng như trước, hàn khí lạnh lẽo vừa chạm vào người hắn đã bị hút sạch, trở thành chất dinh dưỡng cho Hỗn Độn khí. Hắn tiếp tục bước đi, tốc độ không hề suy giảm.

Cuối cùng là đoạn cầu vàng. Vô số luồng kim khí sắc bén như kiếm quang bắn về phía hắn. Người khác phải dùng linh lực bảo vệ toàn thân, còn hắn chỉ giơ tay lên, mặc cho những luồng kim khí đó chui vào lòng bàn tay rồi biến mất không một tăm hơi.

Hắn cứ như vậy, ung dung đi hết cây cầu trong sự im lặng đến chết người của cả quảng trường. Khi chân hắn đặt lên mặt đất ở đầu cầu bên kia, nén nhang cũng vừa cháy hết.

Hắn là người duy nhất đi qua Tam Sắc Kiều mà không hề có một vết xước, quần áo không một nếp nhăn, hơi thở không một chút hỗn loạn.

Sự tĩnh lặng kéo dài trong mười mấy hơi thở.

"Chuyện... chuyện này không thể nào!" Vương Tuấn thất thanh kêu lên, vẻ mặt không thể tin nổi. "Hắn... hắn chắc chắn đã gian lận! Một tên phế vật làm sao có thể qua được Tam Sắc Kiều?"

Nhưng không ai để ý đến hắn. Lạc Vân trưởng lão đứng bật dậy, hai mắt nhìn Lâm Phong chằm chằm, trong mắt không còn là sự nghi hoặc, mà là một sự chấn động kinh hoàng.

Ở góc xa trên đài cao, Tô Thanh Sương, người luôn lạnh lùng như băng tuyết, đôi mắt đẹp lần đầu tiên trong nhiều năm ánh lên một tia sáng kỳ lạ. Nàng nhìn bóng dáng gầy gò nhưng thẳng tắp của Lâm Phong, một câu hỏi hiện lên trong đầu: "Rốt cuộc, ngươi là ai?"

Lâm Phong đứng đó, đối mặt với hàng ngàn ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ, thậm chí là sợ hãi. Hắn biết, kể từ hôm nay, hai chữ "phế vật" sẽ không còn ai dám gắn cho hắn.

Nhưng hắn cũng biết, mình đã tự đặt mình vào trung tâm của một cơn bão còn lớn hơn rất nhiều. Hắn đã sống sót, nhưng cũng đã tự biến mình thành một bí ẩn mà vô số người muốn giải đáp.

Cuộc chơi, bây giờ mới thực sự bắt đầu.

More Chapters