**CHƯƠNG 4
MÁU CỦA BOSS**
Con Boss gầm lên.
Âm thanh ấy không chỉ vang trong không khí, mà như đập thẳng vào lồng ngực, ép tim Noctis phải chậm lại trong một nhịp đáng sợ. Cơ thể hắn phản ứng trước khi ý thức kịp hiểu — hai chân hạ thấp trọng tâm, lưỡi hái dựng chéo trước người.
Con quái vật lao tới.
Không còn do dự. Không còn thăm dò.
Nắm đấm bằng đá tro nện xuống, lần này nhanh hơn trước. Noctis nghiến răng, lăn người né sang trái, nhưng chậm nửa nhịp. Dư chấn quét qua, hất hắn văng đi như một con rối rách.
Lưng hắn đập mạnh vào tàn tường.
Một cơn đau sắc bén lan ra khắp xương sống.
"HP giảm 23%."
Thông báo bật lên lạnh lùng.
Noctis khẽ cười khan.
"Ít ra… còn biết mình chưa chết."
Hắn đứng dậy, hơi loạng choạng. Con Boss quay đầu, đôi mắt đỏ khóa chặt lấy hắn như một vật thể cần bị xóa bỏ.
Không thương hại.
Không cảm xúc.
Chỉ là chức năng.
Noctis hít sâu.
"Phải tiếp cận."
Hắc Trảm mạnh, nhưng tiêu hao thứ gì đó trong người hắn — không phải mana, mà là sức sống. Hắn cảm nhận rõ sự mệt mỏi dâng lên sau mỗi lần vung chém.
Nếu kéo dài, hắn sẽ chết trước.
Con Boss lao tới lần nữa.
Ngay khoảnh khắc ấy, một dòng chữ mới bật lên.
[KỸ NĂNG BỊ ĐỘNG MỞ KHÓA]
▸ Huyết Thu (Blood Reap):
Hấp thụ sinh lực từ mục tiêu bị lưỡi hái gây thương tích.
Noctis không kịp mừng.
Hắn xông thẳng vào.
Cú đấm của Boss sượt qua vai, xé toạc da thịt, máu nóng bắn ra. Nhưng Noctis đã ở đủ gần. Lưỡi hái quét ngang, cắm sâu vào bụng quái vật.
Máu đen trào ra như bùn sôi.
Ngay lập tức, một luồng ấm nóng tràn ngược về tay hắn.
"HP hồi phục 11%."
Noctis mở to mắt.
Không phải cảm giác chữa lành dễ chịu — mà là cướp đoạt. Như thể hắn vừa giật lấy một phần sự sống không thuộc về mình.
Con Boss gào lên dữ dội.
Noctis rút lưỡi hái ra, máu đen nhỏ xuống đất, bốc hơi thành khói xám.
"Thì ra là vậy…"
Hắn thở dốc, khóe miệng cong lên một nụ cười rất khẽ.
👉 Cuộc săn này… có thể thắng.
**CHƯƠNG 5
ABYSSIA**
Cuộc chiến kéo dài thêm vài phút.
Không hào nhoáng. Không tuyệt kỹ cuối cùng. Chỉ là một chuỗi né – chém – rút – hút máu, lặp đi lặp lại đến khi con Boss bắt đầu chậm lại.
Những vết nứt lan khắp thân thể đá tro.
Cuối cùng, Noctis nhảy lên một mỏm đổ nát, dồn toàn bộ sức lực còn lại.
[HẮC TRẢM – CƯỠNG HÓA]
Lưỡi hái bổ xuống.
Đầu con Boss rơi khỏi cổ, va vào nền đất với tiếng nặng nề. Thân thể khổng lồ đứng yên vài giây, rồi sụp đổ thành tro bụi.
Không có tiếng ăn mừng.
Chỉ có một thông báo vang lên.
[BOSS HẠ GỤC]
▸ Tro Thạch Vệ (Stone Ash Guardian)
▸ Khu vực: Vực Tàn Dư – Ngoại Vi
▸ Thưởng: +1 Mảnh Quy Luật
Noctis quỳ xuống.
Toàn thân run rẩy.
Chiến thắng không mang lại cảm giác vinh quang — chỉ là nhẹ nhõm vì còn sống. Hắn chống lưỡi hái xuống đất, thở dốc từng hơi nặng nề.
"Mảnh Quy Luật…?"
Ngay khi suy nghĩ ấy xuất hiện, một hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu hắn.
Một thế giới bị chia cắt thành những Vực.
Mỗi Vực có Boss.
Mỗi Boss giữ một phần quy luật vận hành thế giới.
Và Abyssia —
👉 không phải một thế giới hoàn chỉnh.
"Chết tiệt…"
Noctis đứng dậy, nhìn quanh. Tàn tích trải dài đến tận đường chân trời. Xa xa, bầu trời đen như bị khoét rỗng, từng vệt sáng đỏ chạy dọc như mạch máu.
Một cái tên bật lên trong đầu hắn, không rõ từ đâu.
👉 Abyssia.
**CHƯƠNG 6
NPC ĐẦU TIÊN**
Noctis rời khỏi chiến trường.
Cơ thể vẫn đau, nhưng Huyết Thu khiến hắn không gục xuống ngay. Trên đường đi, tàn tích dần thưa hơn. Lần đầu tiên kể từ khi tỉnh lại, hắn nghe thấy âm thanh khác.
Tiếng bước chân.
Noctis dừng lại, lưỡi hái dựng lên theo phản xạ.
Từ sau một bức tường nứt, một bóng người bước ra.
Một thiếu nữ.
Quần áo rách rưới, khuôn mặt lấm lem tro bụi. Ánh mắt cô mở to khi thấy Noctis, rồi lập tức hoảng loạn.
"Đừng—đừng giết tôi!"
Cô quỳ sụp xuống.
Noctis đứng sững.
Không có thanh máu.
Không có cấp độ.
Chỉ là… một người bình thường.
"NPC?"
Từ này hiện lên trong đầu hắn một cách tự nhiên đến đáng sợ.
"Ta không định giết."
Giọng hắn khàn, nhưng đủ để cô ngẩng đầu lên.
Cô nhìn lưỡi hái, rồi nhìn hắn, run rẩy.
"Anh… anh là Kẻ Gặt sao?"
Noctis nheo mắt.
"Ngươi biết ta?"
Thiếu nữ nuốt nước bọt.
"Người ta nói… khi Kẻ Gặt xuất hiện, Boss sẽ chết. Và thế giới sẽ… thay đổi."
Không hiểu vì sao, một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng Noctis.
"Ngươi tên gì?"
"…Lysa."
Noctis im lặng vài giây.
Hắn nhìn quanh — một thế giới vỡ vụn, Boss vừa bị giết, và một NPC đang run rẩy trước mặt.
Một ý nghĩ nguy hiểm thoáng qua:
👉 Nếu hắn bỏ đi… cô sẽ chết.
Noctis quay lưng lại.
"Đi theo ta."
Lysa sững người.
"Hả?"
"Nếu không muốn chết."
Hắn bước tiếp, không quay đầu.
Bóng lưỡi hái kéo dài trên nền đất nứt vỡ, và lần đầu tiên kể từ khi xuyên không — Noctis nhận ra:
👉 Hắn không chỉ đang săn Boss.
👉 Hắn đang kéo theo số phận của những kẻ khác. **CHƯƠNG 7 KHU AN TOÀN KHÔNG CÓ BIỂU TƯỢNG**
Noctis không biết đi bao lâu.
Chỉ biết rằng bầu trời phía sau dần tối hơn, còn phía trước—một vùng đất trũng được bao quanh bởi những bức tường đổ nát, như thể nơi này từng là trung tâm của một thành phố cũ. Gió ở đây khác. Không mang mùi tro, mà là mùi đất ẩm và kim loại nguội.
Hắn dừng lại.
"Ở đây."
Lysa sững sờ. "Ở… đây ư?"
Không có cổng. Không có phù văn. Không ánh sáng bảo hộ. Chỉ là một khoảng trống đủ rộng, tường gạch vỡ tạo thành vòng chắn tự nhiên.
"Không Boss," Noctis nói. "Ít nhất là hiện tại."
Hắn cắm lưỡi hái xuống đất.
Ngay khi mũi thép chạm nền, một cảm giác lạ lan ra—không phải năng lượng, mà là sự ổn định. Không có thông báo hệ thống, nhưng Noctis biết: nơi này không bị chi phối bởi Boss của Vực.
"Đây là… Khu An Toàn?" Lysa hỏi khẽ.
"Chưa phải," Noctis đáp. "Chỉ là chỗ chưa chết."
Cô cười yếu ớt, rồi bật khóc. Tiếng khóc nhỏ, như sợ đánh thức thứ gì đó. Noctis quay đi. Hắn không giỏi đối diện với cảm xúc—đặc biệt là khi chúng thật.
Đêm xuống.
Không có quái vật tấn công. Không thông báo cảnh báo. Nhưng Noctis không ngủ. Hắn ngồi tựa tường, lưỡi hái đặt ngang gối, lắng nghe từng tiếng động nhỏ nhất.
Một dòng chữ mờ hiện lên trong nhận thức:
Khu vực tạm ổn định được thiết lập.
Ảnh hưởng: phụ thuộc vào sự tồn tại của Kẻ Gặt.
Noctis siết chặt tay.
👉 An toàn của họ… gắn với hắn.
