WebNovels

Chapter 5 - KẺ GẶT BÓNG TỐI:PHẦN 1 CHƯƠNG 18 ĐẾN CHƯƠNG 22

**CHƯƠNG 18

 

MẢNH QUY LUẬT THỨ BA**

 

Không có đòn đánh mở màn.

 

Không có tiếng gầm.

 

Khi Noctis vung lưỡi hái, lưỡi thép đi xuyên qua Kẻ Không Tên—như chém vào khoảng trống. Đổi lại, một phần ký ức của hắn biến mất.

 

Hắn quên tên một con đường.

Quên khuôn mặt một NPC đã chết.

 

Đau không đến từ cơ thể—mà từ ý nghĩa bị lấy đi.

 

"Nếu tiếp tục, ta sẽ mất chính mình."

 

Void Reaper mầm mống rung lên—nhưng không thể phong ấn thứ không tồn tại.

 

Noctis dừng lại.

 

Hắn cắm lưỡi hái xuống đất.

 

"Ngươi xóa," hắn nói khẽ. "Vậy ta… ghi lại."

 

Hai mảnh Quy Luật trong hắn rung động. Lần đầu tiên, chúng liên kết.

 

Không thông báo.

 

Chỉ có một khái niệm hình thành:

 

👉 Quy Luật Ghi Nhận.

 

Noctis bước vào vùng rỗng.

 

Mỗi ký ức bị xóa, hắn cố ý khắc lại—không bằng sức mạnh, mà bằng ý chí tồn tại. Lưỡi hái chém xuống lần cuối, không nhằm giết, mà nhằm neo.

 

Kẻ Không Tên co rút.

 

Vực sụp xuống như một bản thảo bị xé bỏ.

 

[BOSS HẠ GỤC]

▸ Kẻ Không Tên

▸ Thưởng: +1 Mảnh Quy Luật

 

Ba mảnh.

 

Nhưng Noctis quỳ xuống, thở dốc.

 

Hắn nhận ra điều đáng sợ nhất:

 

👉 Mỗi Vực sau… không cần giết hắn để thắng.

👉 Chỉ cần khiến hắn quên lý do mình tồn tại.

 

Xa xa, một ý chí khác đang quan sát.

 

Không phải Boss.

 

"Ba mảnh… đã đủ để ta chú ý." **CHƯƠNG 19

 

DƯ CHẤN CỦA VỰC RỖNG**

 

Vực Không Tên đã sụp đổ, nhưng thế giới không trở lại như cũ.

 

Trong hai ngày tiếp theo, Abyssia xuất hiện những khoảng trống kỳ lạ—những con đường dẫn đến hư vô, những bức tường biến mất giữa chừng, những khu nhà chỉ còn tồn tại một nửa. Không có quái vật mới. Không Boss. Nhưng người ta biến mất.

 

Không phải chết.

 

Họ đi vào một khoảng trống… và không quay lại.

 

Noctis đứng trên đỉnh một bức tường đổ, nhìn xuống Khu An Toàn đang run rẩy trước nỗi sợ vô hình. Ba mảnh Quy Luật trong hắn nặng như đá chì.

 

"Vực thứ ba… không chết một mình," hắn nói khẽ.

 

Lysa đứng cạnh, giọng khàn đi. "Thế thì chúng ta làm gì?"

 

Noctis không trả lời ngay.

 

Lần đầu tiên, hắn không chắc.

 

**CHƯƠNG 20

 

ÁNH NHÌN TỪ KỶ NGUYÊN KHÁC**

 

Đêm đó, Noctis mơ.

 

Không phải ác mộng—mà là một cuộc gặp.

 

Hắn đứng giữa một đại sảnh vô hạn, nơi thời gian bị xếp thành từng lớp như bậc thang. Ở cuối đại sảnh, một bóng người ngồi trên ngai—không to lớn, không uy nghi, nhưng tồn tại như lẽ hiển nhiên.

 

"Ngươi đi quá nhanh."

 

Giọng nói vang lên, bình thản.

 

Noctis nắm chặt lưỡi hái. "Ngươi là ai?"

 

Bóng người khẽ nghiêng đầu.

 

"Ta là thứ giữ cho thế giới không sụp đổ cùng lúc."

"Ngươi có thể gọi ta là… Kỷ Nguyên Chủ."

 

Không sát khí.

Không đe dọa.

 

Chỉ là sự thật trần trụi.

 

"Ba mảnh Quy Luật trong tay ngươi," giọng nói tiếp tục,

"đủ để thay đổi cấu trúc Abyssia."

 

"Và cũng đủ để kích hoạt tận thế sớm hơn dự định."

 

Noctis nhìn thẳng vào bóng người. "Vậy thì ngươi đến để giết ta?"

 

Một tiếng cười rất nhẹ vang lên.

 

"Không."

"Ta đến để đánh dấu."

 

Một áp lực vô hình đè lên Noctis.

 

[ĐỊNH MỆNH KHÓA – CẤP 1]

▸ Mọi lựa chọn từ nay sẽ tạo dư chấn thế giới

 

Noctis bật tỉnh.

 

**CHƯƠNG 21

 

KHÔNG CÒN ĐƯỜNG QUAY LẠI**

 

Hắn mở mắt giữa đêm lạnh.

 

Ba mảnh Quy Luật nóng rực, như bị nung trong lồng ngực. Không có thông báo thêm—nhưng Noctis biết: từ khoảnh khắc này, mỗi hành động của hắn sẽ để lại vết hằn.

 

Sáng hôm sau, Khu An Toàn đón thêm người sống sót—nhưng cùng lúc, một khu vực phía nam biến mất hoàn toàn, để lại một hố sâu không đáy.

 

Không ai cần giải thích.

 

Tin tức lan nhanh:

👉 Thế giới đang mất dần.

 

Noctis đứng giữa đám đông, cảm nhận ánh mắt họ—không còn chỉ là hy vọng, mà là kỳ vọng pha lẫn sợ hãi.

 

Nếu hắn đi—nơi này có thể sụp.

Nếu hắn ở—nơi khác có thể mất.

 

Lưỡi hái rung khẽ.

 

Lần đầu tiên, Noctis hiểu rõ:

 

👉 Tận thế không phải sự kiện.

👉 Nó là chuỗi lựa chọn không thể tránh.

 

Và ở nơi rất xa, Kỷ Nguyên Chủ đang chờ—không để ngăn cản, mà để xem hắn sẽ phá hủy thế giới theo cách nào. **CHƯƠNG 22

 

KHU AN TOÀN QUY LUẬT**

 

Noctis không chờ thêm nữa.

 

Nếu mỗi lựa chọn đều tạo dư chấn, thì không lựa chọn cũng là một lựa chọn. Và đó là lựa chọn tệ nhất.

 

Hắn cắm lưỡi hái xuống trung tâm khu trũng—nơi từng chỉ là "chỗ chưa chết". Ba mảnh Quy Luật trong hắn rung lên dữ dội, như phản đối việc bị kéo ra ánh sáng.

 

"Ta không tạo thiên đường," Noctis nói, giọng thấp và rõ.

"Ta chỉ đặt ranh giới."

 

Không có nghi thức.

Không lời chú.

 

Chỉ là một hành động thô ráp: neo quy luật vào đất.

 

Mặt đất run nhẹ. Không gian không sáng lên—mà ổn định lại. Những khoảng trống hư vô dừng lan tới rìa khu trũng, như thể gặp phải bức tường vô hình.

 

Quy Luật Ghi Nhận: Áp dụng cục bộ.

Tử vong trong khu vực: không bị xóa.

Không hồi sinh. Nhưng không bị quên.

 

Noctis thở ra một hơi dài.

 

Cái giá đến ngay lập tức.

Hắn cảm thấy một phần tự do bị tước bỏ—như thể từ nay, hắn phải ở đủ gần để Quy Luật này tiếp tục tồn tại.

 

Lysa nhìn quanh, giọng run run. "Nó… không còn lạnh như trước."

 

Noctis gật đầu. "Vì nơi này có tên."

More Chapters