WebNovels

The Forsaken Hymn-Thánh Ca Lụi Tàn

Tespyr
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
45
Views
Synopsis
Thế giới đã đi đến hồi kết, không phải vì một vị thần nổi giận, mà vì chính loài người tự đẩy mình vào vực sâu. Dần dần, thế giới không còn được chia thành thiện – ác, mà chỉ còn lại kẻ sống sót và bóng đen nuốt chửng tất cả. Trong hành trình tuyệt vọng, con người phải đối mặt với câu hỏi cuối cùng: Liệu còn hy vọng để tái sinh, hay tất cả chỉ đang hát khúc “Thánh Ca Lụi Tàn” cho sự biến mất vĩnh viễn của nhân loại?
Table of contents
VIEW MORE

Chapter 1 - HỒI KẾT.

Bầu trời không còn xanh.

Không phải sắc đỏ dịu dàng của hoàng hôn, mà đỏ rực như máu — nặng nề, ngột ngạt. Không gió. Không chim. Ngay cả tiếng chó sủa trong ngõ hẹp cũng im bặt. Một thứ tĩnh lặng đặc quánh, đến mức người ta có thể nghe rõ nhịp tim chính mình: run rẩy, lạc nhịp, hỗn loạn.

Trong thành phố, con người vẫn đi lại, vẫn trao đổi, nhưng đôi mắt đã tối sẫm. Không ai dám nhìn thẳng vào nhau, bởi trong ánh mắt kẻ đối diện, họ thấy phản chiếu chính nỗi bất an của mình. Một linh cảm lạ lùng — như bóng đêm rỉ máu từ những khe nứt trên trời, thấm dần vào suy nghĩ, len sâu vào từng mạch máu.

Không ai biết nỗi sợ ấy khởi nguồn từ đâu. Từ những vết nứt lạnh lẽo trên tượng thánh? Từ đàn chim di cư lao thẳng xuống biển, xác phủ trắng bờ cát? Hay từ những giấc mơ giống hệt nhau, lặp đi lặp lại — nơi thành phố chìm trong hố đen vô tận?

Trong những giấc mơ, họ nghe thấy tiếng thì thầm. Một giọng nói không thuộc về người, cũng chẳng thuộc về thần. Nó chậm rãi, trầm đặc và vang vọng như được phát ra từ vực sâu thẳm:

"Tội lỗi. Đã đủ rồi. Giờ đây, thế gian sẽ trả giá."

Ngày ấy, chẳng ai gặp tai ương. Nhưng nỗi sợ đã bén rễ.

Trẻ con khóc thét trong đêm, không ai dỗ nổi. Người lớn thức trắng, nhìn chằm chằm vào trần nhà, nghe thấy những tiếng gõ cửa không tồn tại. Người già run rẩy cầu nguyện, nhưng lời cầu vỡ vụn trong cổ họng, như thể thánh ca đã tắt lịm tự bao giờ.

Một làn sương mù vô hình lan khắp. Nó không bóp nghẹt phổi, nhưng làm trí óc nặng dần, trái tim chìm xuống. Không ai nói ra, nhưng tất cả đều biết: thứ gì đó đã thức dậy.

Nó không cần vũ khí. Không cần binh đoàn. Nó gieo vào lòng người một hạt mầm. Và khi hạt mầm ấy lớn lên, nó biến thành ám ảnh. Từ ám ảnh, hóa thành cái chết.

Thế giới, trong khoảnh khắc ấy, vẫn đứng yên… như chỉ chờ tiếng trống đầu tiên của bản nhạc tận thế.

Bóng tối không còn chỉ trú ngụ trong giấc mơ. Nó bắt đầu rò rỉ ra ngoài, len lỏi vào từng ngóc ngách của thành phố.

Những con đường vốn ồn ào nay lặng như nghĩa trang. Đèn đường vẫn sáng, nhưng ánh sáng ấy chẳng còn ấm áp. Nó nhợt nhạt, chập chờn, như bị nuốt dần bởi một màn sương mỏng, khiến người ta có cảm giác đi mãi trong một hành lang vô tận.

Đêm đầu tiên, chỉ là vài tiếng nổ lạ vang lên từ lòng đất. Không lớn, không dữ dội, nhưng đủ để làm những ô cửa kính rung nhẹ. Người ta nhìn nhau, tự trấn an: "Chắc động đất. Chỉ là động đất thôi."

Nhưng chẳng ai tin lời mình vừa nói.

Sáng hôm sau, ở quảng trường trung tâm, bức tượng đồng vĩ đại nứt làm đôi. Vết nứt không đều, không phải từ thời gian hay búa đập, mà như bị thứ gì đó bên trong thúc ra. Từ kẽ nứt, người ta thấy thứ màu đen nhờn chảy ra, đặc quánh, bốc mùi tanh nồng.

Người dân vây quanh, nhưng không ai dám lại gần. Những kẻ tò mò tiến lại đều nói rằng họ nghe thấy tiếng thì thầm trong đầu — một thứ âm thanh không phải tiếng người, cũng chẳng rõ là ngôn ngữ. Nó như nhịp tim nghẹn ngào, như tiếng gõ trống chậm rãi, nhưng lặp đi lặp lại một câu duy nhất:

"Tội lỗi… tội lỗi…"

Một đứa trẻ đứng trong đám đông bỗng hét lên thất thanh, mắt trợn trừng. Nó không nói được gì, chỉ run rẩy chỉ tay vào bầu trời. Khi mọi người ngẩng lên, họ nhận ra đám mây trên cao đã tụ lại thành một hình thù méo mó, như khuôn mặt người nhưng vặn vẹo, mơ hồ đến mức chẳng ai dám thừa nhận mình nhìn thấy thật.

Kể từ đó, nỗi sợ không còn là thứ thầm kín trong lòng mỗi người nữa. Nó đã có hình dạng, có tiếng nói, có mùi tanh hôi vương vất khắp nơi.

Và từ vết nứt đầu tiên ấy, thế giới bắt đầu tan rã.