WebNovels

Chapter 34 - Chương 34: Khoản Đầu Tư và Canh Bạc Nơi Vực Sâu

Khi bóng lưng của nhóm Tiêu Dật Phong khuất dạng trong màn sương xám của Đoạn Hồn Uyên, sự căng thẳng nơi mép vực mới từ từ tan đi. Lâm Phong và Tô Thanh Sương vẫn đứng im, không ai nói gì, nhưng cả hai đều âm thầm đề phòng, không chắc chắn liệu đó có phải là một cái bẫy hay không.

Sau một lúc lâu, xác nhận nguy hiểm đã thực sự qua đi, Tô Thanh Sương mới quay sang nhìn Lâm Phong. Đôi mắt lạnh như băng của nàng giờ đây không còn sự dò xét, mà là một sự phức tạp khó tả. Nàng đã chứng kiến sức mạnh thể chất của hắn, nhưng hôm nay, nàng lần đầu tiên chứng kiến sự sắc bén trong trí tuệ và tâm kế của hắn. Hắn không chỉ là một con mãnh hổ, mà còn là một con hồ ly xảo quyệt.

"Ngươi... không chỉ có sức mạnh," nàng khẽ nói, âm thanh trong trẻo nhưng lại ẩn chứa một sự công nhận.

Lâm Phong chỉ cười nhạt, nụ cười có chút tự giễu. "Trong cái thế giới này, chỉ có sức mạnh thì không đủ để sống sót." Hắn bước tới, cúi xuống nhặt viên Thái Cổ Sát Lục Ý Chí Kết Tinh lên.

Viên tinh thể màu đỏ sậm nằm trong lòng bàn tay hắn, ấm áp nhưng lại không ngừng tỏa ra một luồng sát khí kinh người, khiến cho linh hồn người ta phải run rẩy. Hắn có thể cảm nhận được bên trong nó là ý chí chiến đấu và sát戮 thuần túy, được ngưng tụ từ một sinh vật thượng cổ nào đó sau hàng vạn năm. Đây là một món đại bổ cho ý chí và đạo tâm.

Hắn quay người, đưa viên tinh thể về phía Tô Thanh Sương. "Vật này, một mình đệ không thể có được. Nếu không có tỷ cầm chân Tàn Hồn, đệ cũng không có cơ hội ra tay. Nó nên thuộc về tỷ."

Hắn nói rất chân thành. Hắn hiểu rõ giá trị của sự hợp tác, đặc biệt là ở một nơi nguy hiểm như thế này. Hơn nữa, hắn muốn củng cố thêm mối quan hệ đồng minh mong manh này.

Tô Thanh Sương nhìn viên tinh thể, trong mắt lóe lên một tia dao động, nhưng rồi nhanh chóng lắc đầu. Nàng là thiên chi kiêu nữ, có sự kiêu ngạo của riêng mình.

"Ngươi không cần phải khách khí," nàng nói. "Ta là người tấn công chính, nhưng ngươi lại là người gánh chịu toàn bộ đòn tấn công linh hồn nguy hiểm nhất. Không có ngươi, ta cũng không thể toàn tâm xuất thủ. Công lao của ngươi không nhỏ hơn ta."

Nàng trầm ngâm một lúc, rồi đưa ra một quyết định khiến Lâm Phong phải bất ngờ.

"Sát lục ý chí này có thể mài giũa đạo tâm của ta, nhưng đối với ngươi, người đi theo con đường lấy chiến đấu làm gốc, lại sở hữu thứ sức mạnh nguyên thủy đó, lợi ích sẽ còn lớn hơn ta rất nhiều. Hơn nữa, kẻ địch của ngươi lúc này không chỉ có Vương Tuấn, mà còn có cả đám người Tiêu Dật Phong vừa rồi. Ngươi cần phải mạnh hơn."

Ánh mắt nàng trở nên vô cùng sắc bén. "Hay là thế này. Ngươi hãy hấp thu nó ngay tại đây. Ta sẽ hộ pháp cho ngươi."

"Hộ pháp cho ta?" Lâm Phong kinh ngạc. Hấp thu một viên tinh thể ý chí nguy hiểm như thế này là một quá trình vô cùng yếu ớt và không thể bị làm phiền. Việc một người hộ pháp cho một người khác trong hoàn cảnh này, đòi hỏi một sự tin tưởng tuyệt đối. Nàng... lại tin tưởng hắn đến vậy sao?

"Đừng hiểu lầm," Tô Thanh Sương dường như đoán được suy nghĩ của hắn, giọng nói trở lại vẻ lạnh lùng. "Đây không phải là sự tin tưởng. Đây là một khoản đầu tư. Ngươi mạnh hơn một phần, thì cơ hội sống sót của cả hai chúng ta khi đi sâu vào cái vực sâu này cũng lớn hơn một phần. Ta không muốn đồng đội của mình là một kẻ yếu đuối."

Dù lời nói có lạnh lùng, nhưng hành động của nàng lại mang một ý nghĩa khác. Lâm Phong nhìn sâu vào mắt nàng, rồi gật đầu thật mạnh. "Được! Vậy thì làm phiền Tô sư tỷ."

Hắn không lãng phí thời gian. Hắn ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, đặt viên Sát Lục Tinh Thạch vào giữa hai lòng bàn tay. Tô Thanh Sương thì lùi lại mười trượng, tay đặt lên chuôi Hàn Sương kiếm, ánh mắt lạnh lùng quét xung quanh, cảnh giác với mọi động tĩnh.

Lâm Phong hít một hơi thật sâu, vận chuyển Hỗn Độn Quy Nguyên Quyết, bắt đầu hấp thu.

"ẦMMMM!"

Một luồng sát khí kinh thiên động địa từ viên tinh thể bùng nổ, chui thẳng vào thức hải của Lâm Phong. Hắn cảm thấy như mình bị ném vào một chiến trường thượng cổ. Trước mắt hắn là biển máu, núi xương. Vô số thần ma khổng lồ đang gầm thét, chém giết lẫn nhau. Tiếng binh khí va chạm, tiếng gào thét căm hận, tiếng rên rỉ trước lúc chết... tất cả hòa thành một bản giao hưởng của sự hủy diệt, điên cuồng tấn công vào tâm trí hắn.

Ý chí sát戮 thuần túy nhất bắt đầu ăn mòn lý trí của hắn, một giọng nói vang lên trong đầu hắn: "Giết! Giết! Giết hết tất cả! Sức mạnh chính là giết chóc! Đạo chính là hủy diệt!"

"GRÀ!" Lâm Phong gầm lên một tiếng đau đớn, hai mắt nhắm chặt nhưng lại có hai hàng huyết lệ chảy ra. Cả người hắn run lên bần bật, một luồng khí tức màu đỏ máu bạo ngược tỏa ra từ người hắn.

Tô Thanh Sương đứng từ xa, tim cũng thắt lại. Nàng biết quá trình này vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần ý chí của Lâm Phong sụp đổ trong một giây, hắn sẽ lập tức bị sát khí đồng hóa, trở thành một con quái vật chỉ biết giết chóc. Nàng siết chặt chuôi kiếm, chuẩn bị ra tay nếu tình huống xấu nhất xảy ra.

Nhưng, ý chí của Lâm Phong, thứ đã được rèn luyện qua thảm kịch diệt môn, qua sự chèn ép ở Tạp Dịch Viện, và qua uy áp của Bích Nhãn Kim Nghê, lại kiên cường hơn nàng tưởng tượng.

"Chỉ là một chút tàn niệm của kẻ đã chết, mà cũng đòi làm loạn trong đầu ta sao? CÚT!" Hắn gầm lên trong tâm thức.

Hỗn Độn khí trong đan điền và thức hải của hắn bùng nổ. Nó không còn là sự hấp thu ôn hòa nữa, mà là một sự thôn phệ bá đạo! Nó giống như một con cá voi khổng lồ, há cái miệng vô hình ra, nuốt chửng toàn bộ những ảo ảnh, những tiếng gầm thét, những luồng sát khí điên cuồng kia.

Hỗn Độn khí phân giải tất cả. Nó gạn lọc, loại bỏ đi những tạp niệm điên cuồng, chỉ giữ lại thứ tinh túy nhất: bản chất của "sát lục ý chí".

Luồng khí tức màu đỏ máu quanh người Lâm Phong dần dần biến mất, thay vào đó là một sự sắc bén, lạnh lẽo đến cùng cực. Hắn từ từ mở mắt ra.

Trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, một tia máu đỏ tươi lóe lên rồi nhanh chóng ẩn đi. Toàn bộ khí chất của hắn đã thay đổi. Vẫn là sự bình tĩnh đó, nhưng bây giờ, nó giống như sự tĩnh lặng của một thanh bảo kiếm tuyệt thế được cất trong vỏ, chỉ cần tuốt ra, sẽ là kinh thiên động địa.

Hắn đã hấp thu thành công.

Không chỉ vậy, hắn còn lĩnh ngộ được một kỹ năng mới. Hắn có thể ngưng tụ luồng sát lục ý chí này, biến nó thành một mũi dùi vô hình, trực tiếp tấn công vào linh hồn của đối thủ. Một đòn tấn công không thể phòng bị. Hắn gọi nó là "Thần Niệm Sát Lục Thứ" (Mũi Gai Sát Lục của Thần Niệm).

Hắn đứng dậy, khí tức trên người đã hoàn toàn thu liễm lại, trở lại bình thường. Hắn nhìn về phía Tô Thanh Sương, người đã đứng đó hộ pháp cho hắn suốt gần hai canh giờ, chân thành chắp tay.

"Đa tạ."

Hai chữ đơn giản, nhưng lại chứa đựng một sự cảm kích và tin tưởng sâu sắc.

Tô Thanh Sương chỉ khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại dậy sóng. Nàng đã chứng kiến toàn bộ quá trình. Sự đáng sợ của Lâm Phong không chỉ nằm ở sức mạnh, mà còn ở ý chí kiên định như sắt đá của hắn.

"Bây giờ," nàng hỏi, "chúng ta có bao nhiêu phần trăm cơ hội sống sót khi đi xuống dưới?"

Lâm Phong quay đầu, nhìn về phía vực sâu thăm thẳm, nơi sương mù ý chí ngày một dày đặc. Hắn cảm nhận được sức mạnh mới đang cuộn trào trong cơ thể, cảm nhận được vũ khí mới vừa được mài sắc trong linh hồn. Sự tự tin của hắn đã tăng lên gấp bội.

Hắn quay lại nhìn Tô Thanh Sương. Lần đầu tiên, trên môi hắn nở một nụ cười, một nụ cười vô cùng tự tin, thậm chí có một chút ngông cuồng.

"Không phải là sống sót," hắn nói, giọng nói đầy sức mạnh.

"Mà là, xem chúng ta có thể mang đi được bao nhiêu cơ duyên từ nơi này."

Tô Thanh Sương sững sờ. Nàng nhìn thấy trong mắt hắn không còn là sự cẩn trọng để sinh tồn, mà là ngọn lửa của một kẻ đi săn, một sự tham lam đối với những cơ hội lớn hơn. Thiếu niên này, tâm của hắn còn lớn hơn cả những gì nàng tưởng tượng.

Nàng bất giác cũng bị cuốn theo sự tự tin của hắn. Khóe miệng lạnh như băng của nàng dường như cũng hơi cong lên.

"Được. Vậy thì đi."

Hai người, một hắc một bạch, không còn do dự, cùng nhau sải bước, tiến sâu vào màn sương mù dày đặc của Đoạn Hồn Uyên.

More Chapters