WebNovels

Chapter 40 - Chương 40: Vòng Vây Dưới Vực Sâu và Lựa Chọn Của Băng Tiên

Khi cột sáng màu xám đen kinh thiên động địa từ từ tan đi, hang động dưới lòng đất lại chìm vào sự tĩnh lặng. Nhưng đây là sự tĩnh lặng trước cơn bão.

Lâm Phong từ từ mở mắt. Hắn không còn là hắn của trước đây nữa.

Hỗn Độn Tam Cảnh: Hóa Giới Kỳ!

Sự dung hợp với mảnh sáo trúc "Sáng Tạo" đã khiến hắn vượt qua cả đỉnh cao của Nhị Cảnh, trực tiếp bước vào một tầng trời hoàn toàn mới. Đạo Thai trong đan điền hắn đã biến mất, thay vào đó là một "Hỗn Độn Thế Giới" thu nhỏ, một vùng không gian màu xám đen, bên trong có vô số điểm sáng lấp lánh như những vì sao, vận hành theo một quy luật của riêng nó. Hắn cảm giác, chỉ cần một ý niệm, hắn có thể dùng thế giới này để nghiền nát mọi thứ.

Sức mạnh của hắn không chỉ là thôn phệ và phân giải. Hắn đã có thêm sức mạnh của sự "Sáng Tạo". Hắn có thể dùng Hỗn Độn khí để tái tạo vết thương, để mô phỏng năng lượng, thậm chí là tạo ra những vật thể đơn giản từ hư vô. Hắn đã trở thành một sự tồn tại không thể dùng lẽ thường để lý giải.

Nhưng đi kèm với sức mạnh, là một sự suy yếu cực độ. Cú đột phá và dung hợp vừa rồi đã vắt kiệt gần như toàn bộ năng lượng và tâm thần của hắn. Hắn lúc này, trông không khác gì một ngọn đèn dầu trước gió, có thể tắt bất cứ lúc nào.

"Chúng ta phải đi ngay!" Tô Thanh Sương là người đầu tiên phản ứng. Nàng không có thời gian để kinh ngạc trước sự lột xác của Lâm Phong. Trực giác của một tu sĩ hàng đầu nói cho nàng biết, cột sáng vừa rồi đã biến nơi này thành một cái đích ngắm cho tất cả mọi người.

Lâm Phong gật đầu, cố gắng đứng dậy. Hắn nhìn xuống hồ Hỗn Độn Nguyên Dịch, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối. Đây là chí bảo, nhưng họ không còn thời gian để lấy nó nữa.

"Không đi được nữa rồi."

Một giọng nói âm trầm, lạnh lẽo vang lên từ cửa vào của khe nứt. Bóng tối bị xé toạc, một nhóm người từ từ bước vào. Người dẫn đầu chính là Vương Tuấn.

Vương Tuấn của hiện tại đã hoàn toàn khác. Sự kiêu ngạo nông nổi đã biến mất, thay vào đó là một sự âm trầm, chết chóc. Sát khí từ Huyết Sát Động bao bọc lấy hắn, khiến cho không khí xung quanh cũng phải đóng băng. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Phong và Tô Thanh Sương, rồi lại nhìn xuống hồ Hỗn Độn Nguyên Dịch, trong mắt bùng lên một ngọn lửa của sự tham lam và ghen tị điên cuồng.

"Ha ha ha... Lâm Phong! Tô Thanh Sương!" Hắn cười lớn, tiếng cười vô cùng khó nghe. "Ta phải cảm ơn các ngươi. Nếu không có các ngươi vất vả tìm đường, làm sao ta có thể tìm được một nơi có cơ duyên lớn như thế này?"

Phía sau hắn, bốn tên tay chân đắc lực cũng lộ ra vẻ mặt hung tàn.

"Vương Tuấn," Tô Thanh Sương bước lên trước, chắn cho Lâm Phong, thanh Hàn Sương kiếm đã ở trong tay. "Đây là cơ duyên của chúng ta, không liên quan đến ngươi."

"Cơ duyên của các ngươi?" Vương Tuấn cười nhạt. "Trong cái bí cảnh này, thứ gì không có chủ, thì kẻ mạnh sẽ là chủ! Tô sư tỷ, ta luôn kính trọng tỷ là một bậc thiên tài. Nếu tỷ chịu đứng qua một bên, không nhúng tay vào chuyện này, sau khi ra ngoài, ta vẫn sẽ coi tỷ như một vị sư tỷ đáng kính. Nhưng nếu tỷ cứ cố chấp bảo vệ tên phế vật này..."

Hắn dừng lại, sát khí trong mắt bùng nổ. "Vậy thì đừng trách kiếm của ta không có mắt!"

Tô Thanh Sương không nói gì. Nàng chỉ dùng hành động để trả lời. Hàn khí từ người nàng tỏa ra, mũi kiếm chĩa thẳng về phía Vương Tuấn. Nàng đã đưa ra lựa chọn của mình.

Nàng biết, Lâm Phong lúc này đang vô cùng suy yếu. Một mình nàng đối mặt với năm người, trong đó có một Vương Tuấn đã đột phá và trở nên tà dị, gần như không có phần thắng. Nhưng nàng không thể lùi bước. Đó không chỉ là vì giao ước, mà còn là vì đạo tâm của chính nàng. Bỏ rơi đồng đội đã cùng mình vào sinh ra tử, đó là việc mà Tô Thanh Sương sẽ không bao giờ làm.

"Tốt! Rất tốt! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Vương Tuấn gầm lên. "Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi biết, thế nào là tuyệt vọng! Giết chúng cho ta!"

Năm người đồng loạt lao tới.

"Băng Phong Thiên Lý!"

Tô Thanh Sương không chút do dự, thi triển một trong những chiêu thức mạnh nhất của mình. Một cơn bão tuyết kinh hoàng bùng lên trong hang động, vô số lưỡi dao băng sắc bén bay về phía nhóm người Vương Tuấn. Nàng muốn dùng một đòn tấn công trên diện rộng để cầm chân bọn chúng.

"Chút tài mọn!" Vương Tuấn cười khẩy. Sát khí màu máu từ người hắn tỏa ra, dễ dàng làm tan chảy những lưỡi dao băng. Hắn và một tên đàn em khác trực tiếp lao về phía Tô Thanh Sương, trong khi ba tên còn lại vòng qua, mục tiêu chính là Lâm Phong đang suy yếu.

Tình thế vô cùng nguy cấp!

Tô Thanh Sương một mình đối mặt với hai người, bị cuốn vào một trận chiến kịch liệt. Nàng tuy mạnh, nhưng Vương Tuấn sau khi xuất quan từ Huyết Sát Động đã trở nên vô cùng khó đối phó, kiếm pháp của hắn không chỉ mạnh mẽ mà còn vô cùng tàn độc, không hề phòng thủ mà chỉ có tấn công. Nàng nhanh chóng bị đẩy vào thế hạ phong, chỉ có thể chật vật phòng thủ.

Trong khi đó, ba tên đệ tử nội môn đã vây lấy Lâm Phong.

"Tên phế vật! Chịu chết đi!" một tên hét lên, vung đao chém tới.

Lâm Phong đứng đó, sắc mặt trắng bệch, hơi thở nặng nề. Hắn cố gắng vận chuyển Hỗn Độn khí, nhưng trong đan điền lại trống rỗng. Cú đột phá vừa rồi đã vắt kiệt hắn.

Hắn nhắm mắt lại. Hắn sẽ chết ở đây sao? Sau tất cả mọi chuyện, lại chết một cách vô ích như thế này?

Không! Hắn không cam tâm!

Trong khoảnh khắc sinh tử, một ý niệm lóe lên trong đầu hắn. Sức mạnh của sự "Sáng Tạo"!

Hắn không có năng lượng để tấn công, nhưng hắn có thể "mô phỏng"! Hắn dùng một tia Hỗn Độn khí cuối cùng của mình, không phải để tạo ra sức mạnh hủy diệt, mà là để mô phỏng lại một thứ.

Khi lưỡi đao sắp chém vào người hắn, một luồng hàn khí cực độ, giống hệt như hàn khí của Tô Thanh Sương, đột nhiên tỏa ra từ người Lâm Phong. Một tấm khiên băng mỏng manh hiện ra trước mặt hắn.

"Keng!"

Tấm khiên vỡ tan, nhưng cũng đã chặn được một đòn chí mạng. Cả ba tên kia đều sững sờ. Sao tên này lại có thể dùng được Băng hệ pháp thuật?

Lâm Phong không cho chúng thời gian suy nghĩ. Hắn lại vận dụng sức mạnh "Sáng Tạo", mô phỏng lại Lôi Quang Quyền của Trần Dật. Những tia sét nhỏ li ti xuất hiện trên nắm đấm của hắn, đánh lùi một tên khác.

Hắn đang làm một việc điên rồ: dùng Hỗn Độn khí để mô phỏng lại những công pháp mà hắn đã từng thấy, từng đối mặt. Mỗi một lần mô phỏng đều tiêu hao tâm thần cực lớn, khiến đầu óc hắn đau như búa bổ. Nhưng đây là cách duy nhất để hắn có thể cầm cự.

"Tên này là quái vật gì vậy?!" Ba tên đệ tử hoảng sợ. Chúng chưa bao giờ thấy ai có thể sử dụng nhiều loại công pháp khác nhau như vậy.

Cuộc chiến rơi vào thế giằng co. Tô Thanh Sương bị hai người vây công, tình thế ngày một nguy hiểm. Lâm Phong thì một mình đối mặt với ba người, dù có thể mô phỏng công pháp nhưng lại không có năng lượng để duy trì, cũng chỉ có thể chật vật phòng thủ.

Ngay lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng hai người họ chắc chắn sẽ bại vong, một giọng nói lười biếng nhưng lại mang theo một sự uy nghiêm không thể nghi ngờ, đột nhiên vang lên từ cửa vào.

"Ồn ào quá đấy. Đang lúc người ta ngủ trưa mà cũng không yên."

Tất cả mọi người giật mình quay lại. Chỉ thấy ở cửa vào, không biết từ lúc nào, đã có một người đang đứng đó.

Trương Bàn Tử.

Gã mập vẫn mặc bộ đồ tạp dịch cũ kỹ, một tay cầm cái đùi gà đang ăn dở, một tay ngoáy tai, vẻ mặt vô cùng khó chịu. Nhưng khí tức trên người gã lúc này... đã hoàn toàn khác. Luồng áp lực mà gã tỏa ra, không hề thua kém một vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ, thậm chí còn hơn thế nữa!

"Bàn... Bàn Tử ca?" Lâm Phong sững sờ.

Vương Tuấn cũng trợn mắt. "Ngươi... ngươi là ai? Một tên tạp dịch sao lại ở đây?"

Trương Bàn Tử không thèm trả lời. Gã chỉ liếc nhìn năm người bọn chúng, ánh mắt vốn luôn lười biếng giờ đây lại lạnh lẽo như vực sâu.

"Năm con ruồi, dám động đến huynh đệ của ta sao?"

Gã vung tay. Cái đùi gà đang ăn dở trong tay gã bay ra. Nó bay rất chậm, trông không có chút lực nào.

Nhưng năm người nhóm Vương Tuấn lại cảm thấy như cả bầu trời đang sụp xuống đầu mình. Họ không thể né, cũng không thể đỡ. Một luồng áp lực kinh hoàng khóa chặt lấy họ.

Cái đùi gà, cứ như vậy, nhẹ nhàng bay qua, chạm vào người cả năm tên.

"Rầm!"

Năm người, bao gồm cả Vương Tuấn, không kịp kêu lên một tiếng nào, đồng loạt bị đánh bay ngược về phía sau, đập mạnh vào vách đá, phun ra một ngụm máu tươi rồi bất tỉnh nhân sự.

Một chiêu, chỉ một chiêu duy nhất, đã đánh bại năm cao thủ nội môn.

Lâm Phong và Tô Thanh Sương đứng đó, hoàn toàn chết lặng.

More Chapters