WebNovels

Chapter 23 - [Chương 22]

Sau khi trở về từ di tích Viêm Thần, Vân Thiên Hà một lần nữa lặng lẽ chìm sâu vào tu luyện trong tĩnh thất nội viện của Thiên Đô Thần Viện. Hắn bắt đầu kết hợp Tam Muội Chân Hỏa với Viêm Ảnh Hồn Hỏa Quyết, giúp hắn tạo ra một phân thân lửa cấp thấp – đủ để thăm dò, giám sát, hoặc đánh lạc hướng trong chiến đấu.

Giữa lúc đang ngồi điều tức, đột nhiên—

> 📜 Hệ thống kích hoạt nhiệm vụ cấp sử thi: “Tứ Tượng Hỏa Mệnh Đồ – Giai đoạn I”

Mô tả: Ngươi đã nhận được truyền thừa ban đầu từ Viêm Thần. Để phát huy chân ý của Tam Muội Chân Hỏa và giải phong ấn cấp cao của Thôn Phệ Chi Thư, cần tập hợp bốn mảnh Tứ Tượng Hỏa Mệnh Đồ.

Mảnh đầu tiên – Mệnh Đồ Thanh Long – đang được cất giữ tại Hỏa Ẩn Lâu, một tổ chức trung lập bí ẩn, chuyên sưu tầm dị bảo và cổ thư tại phía Đông Bắc Thiên Đô Thành.

Yêu cầu: Đột nhập hoặc giao dịch hợp pháp để lấy mảnh Thanh Long Mệnh Đồ.

Phần thưởng khi hoàn thành:

▪ Mở khóa tầng hai của Thôn Phệ Chi Thư

▪ Mở ra nhánh phụ công pháp “Ngũ Hành Hóa Hỏa”

▪ Tăng chỉ số: Trí lực +6 | Cảm Tri +8 | Sức Mạnh +5

Trạng thái: [Chưa khởi hành]

Gợi ý: Có thể truy tìm thêm thông tin từ thư viện nội môn, các vị trưởng lão có liên hệ với ngoại thành, hoặc… vị sư phụ cổ quái kia.

> “Tứ Tượng… chẳng phải là Long, Hổ, Quy, Phượng? Vậy Tam Muội Hỏa ta tu luyện giờ mới chỉ là khởi đầu mà thôi…”

Hắn lập tức mở bảng thuộc tính:

> 📊 Thuộc tính hiện tại của Vân Thiên Hà:

Sức Mạnh: 145

Thể Lực: 134

Nhanh Nhẹn: 126

Trí Lực: 181

Cảm Trí : 174

Cảnh Giới:

Đoạn Cốt Cảnh viên mãn (chuẩn bị tấn thăng Nguyên Thần Cảnh)

Ngũ Hành Cảnh viên mãn ( chuẩn bị tấn thăng

Địa Nhân Cảnh )

Trước khi hành động, hắn quyết định tìm gặp lại lão nhân thần bí – sư phụ hắn đã bái nhận trước đó. Trên chiếc ghế đá dưới tán cây phong sau núi, lão vẫn ngồi gõ ống trúc, lẩm bẩm hát điệu ca cổ xưa kỳ dị.

> Vân Thiên Hà (chắp tay): “Sư phụ, đồ nhi đã nhận được một nhiệm vụ… liên quan đến ‘Tứ Tượng Hỏa Mệnh Đồ’. Người… có từng nghe đến chưa?”

> Lão nhân thần bí (cười khẩy): “Ngươi tưởng cái thế gian này chưa từng có ai chạm đến thứ đó sao? Ha… cái đồ chơi đó năm xưa từng khiến mấy đứa sư huynh ngươi tranh đoạt đến vỡ đầu gãy cổ.”

> “Mảnh Thanh Long, nếu còn trong tay Hỏa Ẩn Lâu, e rằng có dính líu đến… Hồng Diễm Tiên Cơ – một trong ngũ vị trưởng lão bí mật của Hỏa Ẩn.”

> “Nếu ngươi thật muốn lấy… thì hoặc dùng mưu, hoặc dùng máu, tự ngươi chọn lấy!”

> “Nhớ kỹ… không có truyền thừa nào là miễn phí.”

Trời vừa hửng sáng, nội viện còn phủ lớp sương mờ nhạt thì tại tiểu đình phía sau khu tàng thư các, ba cái bóng quen thuộc đã lặng lẽ tụ họp: Vân Thiên Hà, Trương Đại Sơn, và Diệp Linh.

Trương Đại Sơn, vẫn mang vẻ thô kệch quen thuộc, nhưng ánh mắt lại lấp lánh hứng thú khi nghe Hà kể chuyện “Tứ Tượng Hỏa Mệnh Đồ” và bí ẩn Hỏa Ẩn Lâu:

> “Tên nghe ngầu thật đấy! Nhưng mà này, Hỏa Ẩn Lâu chẳng phải là nơi trung lập khét tiếng trong Thiên Đô Thành à? Đến đó cướp thì không được, còn mua thì đắt lòi mắt luôn…”

Diệp Linh lại trầm ngâm hơn, nàng từng đọc qua một số ghi chép rời rạc về Hỏa Ẩn Lâu – nơi quy tụ những luyện dược sư, phù đạo sư, và dị thuật giả lang thang, lập nên một tổ chức vừa thần bí, vừa nguy hiểm:

> “Ta từng thấy một dòng ghi chép rằng trưởng lão nội đường của Hỏa Ẩn Lâu đều là cường giả từng trải chiến trường. Có một người tên là Hồng Diễm Tiên Cơ, nghe đồn tinh thông cả huyễn pháp lẫn song hỏa thuật...”

Vân Thiên Hà gật đầu, lấy ra bản đồ chi tiết mà hắn đã chép lại từ tàng thư nội viện, chỉ vào vị trí Hỏa Ẩn Lâu – nằm tại khu Tàn Hỏa Phố phía Đông thành, nơi luôn bị bao phủ bởi một tầng “Hỏa Vụ” đặc biệt khiến người ngoài không thể dễ dàng quan sát:

> “Lão sư phụ từng nói rằng nếu muốn lấy mảnh Thanh Long Mệnh Đồ, phải chuẩn bị ba phần trí, bảy phần dũng. Vậy nên ta muốn hai người cùng đi, thăm dò trước rồi tính sau.”

Trương Đại Sơn nắm chặt chuôi đao:

> “Khám phá bí mật, lại có nguy hiểm, càng đúng khẩu vị của ta!”

Diệp Linh mỉm cười:

> “Thiên Hà, ta đã từng nợ huynh một mạng trong Bí Cảnh Viêm Thần. Lần này, coi như huynh nợ ta một chầu trà thơm tại Thiên Đô!”

---

🌒 Đêm đó – lặng lẽ rời viện

Cả ba người thay trang phục thường dân, bịt mặt, tránh đi đường chính, lặng lẽ rời khỏi Thiên Đô Thần Viện qua lối tiểu môn phía Nam, men theo dòng kênh nhỏ tới ngoại khu Tàn Hỏa Phố – nơi các thế lực ngoại đạo, tổ chức trung lập, và cả những tên lưu manh tu đạo hoạt động lẫn lộn.

Tại một trà quán cũ kỹ, cả ba ngồi nép trong góc, gọi vài món trà cay và giả vờ làm thương nhân tìm mua dị bảo. Khi chủ quán nói nhỏ:

> “Muốn tìm thứ đó? Vậy các người cần đến Phủ Hoả Ẩn Nhị Cấp… nhưng nhớ, vào được là một chuyện, sống sót ra hay không… còn tùy số trời!”

Tại trà quán cũ kỹ ven khu Tàn Hỏa Phố, Vân Thiên Hà, Trương Đại Sơn và Diệp Linh tiếp tục ngồi im lặng quan sát dòng người tấp nập lui tới. Bỗng một âm thanh mơ hồ từ bàn bên khiến ba người dựng tai lên nghe:

> “...mảnh bản đồ Thanh Long hả? Ta nghe nói hiện giờ nó nằm trong tay một nữ đệ tử Hỏa Ẩn Lâu, người được gọi là Tiểu Điệp Sát – tên thật là Liễu Tiểu Điệp, phụ trách xử lý nhiệm vụ 'giao dịch huyết linh văn'. Nàng ta sắp rời thành đưa món đồ ấy đến giao dịch cho một tông môn bí ẩn phía Bắc.”

Người nói là một tên dong dỏng gầy, răng khểnh, ăn mặc như lãng khách rách rưới, đang bí mật trao đổi với một gã mặt đen đội mũ trùm.

Diệp Linh thì thào:

> “Liễu Tiểu Điệp… ta từng nghe qua. Nàng từng là đệ tử Thiên Đô Thần Viện, nhưng sau khi xảy ra biến cố khiến toàn bộ nhóm của nàng bị diệt, thì nàng bị đuổi khỏi tông môn, sau này gia nhập Hỏa Ẩn Lâu.”

Trương Đại Sơn siết chặt tay:

> “Một mình một người mang món đồ đó ra khỏi thành? Chẳng khác gì tự tìm đường chết!”

Vân Thiên Hà nhắm mắt lại một lúc, suy nghĩ, rồi thở ra:

> “Chúng ta có ba lựa chọn…”

⚔️ Ba lựa chọn trước mắt

1. Mua: Tìm cách liên hệ với Liễu Tiểu Điệp, đàm phán giá hoặc trao đổi bằng vật quý hơn.

→ Ưu: Ít rủi ro, dễ kết giao.

→ Nhược: Có thể bị hét giá hoặc bẫy ngược.

2. Cướp: Đón đầu nàng trên đường vận chuyển, dùng chiến lực cường hành cướp lấy bản đồ.

→ Ưu: Lấy được đồ nhanh, không cần thương lượng.

→ Nhược: Gây thù với Hỏa Ẩn Lâu, dễ để lại dấu vết.

3. Cứu: Theo dõi nàng, âm thầm bảo vệ. Nếu đúng là bị truy sát, sẽ ra tay cứu giúp để đổi lấy lòng tin và tín vật.

→ Ưu: Giữ đạo nghĩa, có thể kết nhân tình lâu dài.

→ Nhược: Không chắc nàng có bị tấn công, có thể bỏ lỡ cơ hội.

Trương Đại Sơn lẩm bẩm:

> “Ta thích cách thứ hai! Cướp cho nhanh!”

Diệp Linh thì phản đối ngay:

> “Không được! Nếu là đệ tử bị đuổi khỏi Thần Viện, có lẽ nàng có nỗi khổ tâm. Chúng ta không nên thành người như vậy.”

Vân Thiên Hà nhìn ra phía ánh hoàng hôn đang buông dần ngoài cửa sổ trà quán. Đôi mắt hắn lóe lên tia suy tư phức tạp. Cuối cùng, hắn nói:

> “Chúng ta đi theo nàng. Không gây động, không can thiệp. Nhưng nếu nàng bị kẻ khác ám sát… thì đó là cơ hội của chúng ta.”

Trời sẩm tối, ngoài cổng Tây của Thiên Đô Thành, Liễu Tiểu Điệp khoác áo choàng đỏ thẫm, cưỡi một con Xích Tường Mã, tiến về phía con đường dẫn ra vùng ngoại thành hẻo lánh, nơi giao dịch thường diễn ra. Không ai chú ý, phía xa xa trên nóc nhà đổ nát, một thiếu nữ áo lam đang lặng lẽ bước chân không tiếng động theo sau…

Diệp Linh, nhờ có linh căn hệ Phong và tu luyện pháp quyết khinh thân, dễ dàng theo sát nàng ta từ xa, như chiếc bóng không ai để ý.

Ở một vị trí cao hơn phía Đông, Vân Thiên Hà sớm mai phục, bố trí Trận Linh Ẩn Ảnh – một tiểu trận pháp hỗ trợ cho ẩn thân và can thiệp nhanh, đặt kèm hai lá Cửu Sát Băng Ấn do hắn chế tạo trong quá trình học trận đạo.

Gần đó, Trương Đại Sơn cải trang thành người gác trạm lộ phí, tay cầm trường thương nhưng giấu kín phù triện trong tay áo, để sẵn sàng ra tay hỗ trợ hoặc đánh lạc hướng nếu cần.

Liễu Tiểu Điệp đang đi qua khu rừng nhỏ thì đột nhiên, từ hai bên tán cây bật ra bốn bóng người áo đen, che kín mặt, trên vai thêu huyết văn của Hỏa Ẩn Lâu, nhưng khí tức lại hỗn loạn và sát ý dày đặc.

> “Tiểu Điệp, ngươi biết điều thì giao vật đó ra. Giao dịch gì, chỉ là cái cớ!”

Một kẻ trong số đó bật cười lạnh. Liễu Tiểu Điệp lùi về sau một bước, siết chặt bọc lụa đỏ trước ngực.

> “Các ngươi là người của Lâu Chủ phái tới?”

Kẻ cầm đầu hừ lạnh:

> “Ngươi biết nhiều quá rồi, giữ lại làm gì?”

Cả bốn cùng rút vũ khí, sát khí ập tới.

Diệp Linh nhíu mày, bắn ra Liễm Phong Tiễn, một đạo gió bén nhọn cắt đứt đường thoái lui của tên cầm đầu. Cùng lúc đó, từ trên cao, Vân Thiên Hà vung tay, kích hoạt Cửu Sát Băng Ấn.

> "Kích – Phong Băng Định!"

Ầm!

Một luồng khí lạnh trói chặt chân ba tên trong bọn, khiến tốc độ giảm mạnh. Liễu Tiểu Điệp thoáng kinh ngạc, rồi không nói gì thêm mà rút ra Song Lưu Kiếm, tung ra một loạt chiêu pháp cuồng liệt.

Từ dưới đường, Trương Đại Sơn lao đến, trường thương hóa thành ảnh đỏ, đánh bật một kẻ định nhân cơ hội đâm sau lưng nàng.

> "Vân huynh! Diệp muội! Giờ thì… vây diệt chúng luôn đi chứ?"

Sau một hồi hợp công chặt chẽ, nhóm sát thủ bỏ lại một người trọng thương rồi tan rã, chạy trốn. Diệp Linh lập tức điểm huyệt giữ tên còn lại, chuẩn bị tra hỏi.

Liễu Tiểu Điệp lúc này mới quay lại, nhìn kỹ ba người:

> “Các ngươi là ai? Vì sao lại giúp ta?”

Vân Thiên Hà bước ra, ánh mắt bình thản:

> “Chúng ta chỉ muốn biết, tại sao bọn người của Hỏa Ẩn Lâu lại muốn giết chính người của mình. Và... vật kia, có liên quan gì đến Thanh Long?”

Dưới tán rừng lặng gió, tên sát thủ duy nhất còn sống bị Diệp Linh dùng thủ pháp điểm huyệt khóa kinh mạch, nửa quỳ nửa ngồi, máu từ vai nhỏ giọt xuống đất, sắc mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn lóe lên sự cuồng tín đáng sợ.

Vân Thiên Hà đứng trước mặt hắn, không vội hỏi ngay mà rút từ trong giới chỉ ra một lá bùa màu xám tro, ẩn hiện phù văn như sống.

> “Đây là Phá Thần Phù. Một khi kích hoạt, có thể đốt nát linh hồn trong một nén nhang. Ta hỏi một, ngươi đáp một. Nếu dối trá—ngươi không còn toàn vẹn để mà chết.”

Tên sát thủ run nhẹ. Hắn biết, với đám người trước mắt, không phải kẻ dễ dọa dẫm.

Trương Đại Sơn tay cầm thương, lạnh giọng:

> “Nói! Ai phái các ngươi? Vì sao lại ám sát người của Hỏa Ẩn Lâu?”

Tên sát thủ hừ lạnh, rồi bất ngờ cười khan, miệng rớm máu:

> “Bọn ta... không còn là người của Lâu nữa. Là... Huyết Nguyệt Giáo... đứng sau. Hỏa Ẩn Lâu chỉ là vỏ bọc!”

Câu trả lời khiến mọi người giật mình. Diệp Linh nhíu mày:

> “Ngươi là... giáo chúng cải trang thành sát thủ của Lâu?”

Tên kia gật đầu, môi mím chặt như định nói thêm điều gì, nhưng bỗng toàn thân run rẩy—mắt trợn trừng.

> “Không... Không thể nào... Không thể để... bí mật lộ ra—”

Phập!

Trên trán hắn, một dấu ấn màu đen hiện lên, rồi... linh hồn bốc cháy từ trong ra ngoài, hóa thành tro tàn trong nháy mắt.

Diệp Linh kêu lên:

> “Tự sát bằng Truy Hồn Ấn? Huyết Nguyệt Giáo đã cài cấm chế vào trong hồn phách?”

Vân Thiên Hà trầm mặc. Mảnh tàn hồn nhỏ vừa thoát ra bị Thôn Phệ Chi Thư nuốt lấy, hắn nghe một âm thanh mơ hồ vang lên trong đầu:

> [“Thu thập được Mảnh Tàn Huyết Ý – 1/9”]

Liễu Tiểu Điệp nắm chặt tay:

> “Hóa ra… ta chỉ là con cờ để chúng lợi dụng... bọn chúng giả mạo là người của Lâu để tiếp cận ta.”

Vân Thiên Hà nhẹ giọng:

> “Ngươi đang nắm giữ một vật liên quan đến Thanh Long Tín Phù phải không? Thứ mà Trác Phàm trưởng lão Thiên Đô Thần Viện từng nhắc đến.”

Liễu Tiểu Điệp sững người, ánh mắt trở nên đề phòng:

> “Sao ngươi biết điều đó?”

Trương Đại Sơn chen vào, cười hiền:

> “Chúng ta không cần món đồ ấy. Nhưng nếu nó dẫn tới Huyết Nguyệt Giáo và mối họa tiềm tàng, thì e rằng không thể làm ngơ.”

Trở về Thiên Đô Thần Viện sau trận đánh căng thẳng tại vùng ngoại vực, Vân Thiên Hà, Diệp Linh và Trương Đại Sơn đi thẳng đến Điện Thanh Minh – nơi hội tụ các vị trưởng lão cấp cao của nội viện.

Dưới ánh sáng vàng mờ ảo từ hỏa đăng linh hỏa, Tô Dực trưởng lão đứng chắp tay lắng nghe.

> “Huyết Nguyệt Giáo?” – giọng lão trầm xuống, đáy mắt lấp lóe hàn ý.

Vân Thiên Hà cung kính thuật lại toàn bộ quá trình: từ lúc tiếp nhận nhiệm vụ lịch luyện tại vùng rìa Vọng Huyết Tự, cuộc đụng độ bất ngờ với nhóm ‘sát thủ giả dạng’, đến màn tự sát của kẻ duy nhất bị bắt giữ với dấu ấn cấm chế trong linh hồn.

Nghe xong, trong điện vang lên những tiếng xì xào từ các trưởng lão đang ngồi hai bên.

Một vị trưởng lão áo xanh, lông mày dày rậm tên Dư Hoằng, nghiêm giọng:

> “Nếu lời các ngươi nói là thật, Huyết Nguyệt Giáo không chỉ đã phục hồi sau thất bại năm xưa, mà còn đang mưu đồ lặng lẽ xâm nhập vào nội địa đại tông. Đây không còn là chuyện của một nhóm đệ tử nữa.”

Tô Dực gật đầu, ánh mắt nhìn sâu vào Vân Thiên Hà:

> “Việc này... ngươi xử lý rất ổn. Mảnh hồn bị hút vào pháp khí trên người ngươi, có thể giữ nguyên giao cho các trưởng lão Tàng Thư Các phân tích.”

> “Còn nhóm đệ tử các ngươi, hãy giữ kín mọi chuyện. Tránh để kẻ trong tối nhận ra mình đã bị lộ.”

Diệp Linh khẽ gật đầu:

> “Vâng. Nhưng nếu cần, đệ tử sẵn sàng phối hợp để tiếp tục thâm nhập điều tra.”

Tô Dực mỉm cười nhạt:

> “Các ngươi sẽ được trọng dụng. Từ giờ, hãy sẵn sàng cho một cuộc tuyển chọn đặc biệt của Ám Điện Thần Viện – tổ chức chuyên trách điều tra, đối phó tà đạo.”

---

🌒 Tại một nơi khác…

Bên trong tử lâu Huyết Phủ, sâu trong vùng đất bị nguyền, một kẻ vận huyết bào nở nụ cười quái dị.

> “Thôn Phệ Chi Thư... cuối cùng cũng xuất hiện…”

Ánh mắt hắn nhìn về Thiên Đô phương xa, mùi máu tanh lượn lờ quanh cử động.

Sau khi được trưởng lão Tô Dực giao lại mảnh hồn bị phong ấn từ kẻ của Huyết Nguyệt Giáo, Vân Thiên Hà liền trở về động phủ tu luyện tại sườn núi Huyền Thạch, nơi yên tĩnh và biệt lập, thuận tiện cho việc dẫn khí, luyện thần.

Trong lòng bàn tay hắn là một kết tinh huyết hồn đỏ sẫm, bên trong xoáy tròn một dòng linh quang màu đen u tối – dư hồn bị hệ thống Thôn Phệ Chi Thư hấp thu và nén lại.

🌑 Hệ thống hiển thị:

> [DỮ LIỆU HUYẾT NGUYỆT GIÁO]

— Tình trạng: Bị phong ấn tâm trí.

— Tiến trình phân tích linh hồn: 0%...

— Phân tích cần thời gian: 3 ngày thực chiến / 1 ngày linh hồn tu luyện.

— Kích hoạt trạng thái: [Ngồi thiền nhập tâm] để đẩy nhanh tốc độ.

Vân Thiên Hà khoanh chân, vận chuyển Đạo Tự Nhiên, dẫn dắt thần hồn chìm sâu vào tầng hư thức, tiến hành trấn áp và gỡ phong ấn từ mảnh hồn.

Trong tâm cảnh, hắn thấy một mảnh ký ức mơ hồ – một ngọn tháp đen cao vút trời, máu nhỏ từ những tượng người bị phong hóa, những kẻ mặc áo bào đỏ tụng niệm quanh một tế đàn...

> “Dâng máu mở thần đạo – gọi hồn từ vực sâu, tế thiên huyết nguyệt…”

Một giọng nữ trầm vang lên trong mảnh hồn, đầy oán độc.

Vân Thiên Hà nghiến răng, khí tức của Thôn Phệ Chi Thư lan ra từ linh hồn hắn, ép mạnh vào mảnh hồn:

> “Ngươi tưởng còn giữ được bí mật sao? Hãy nói cho ta biết, các ngươi đang tìm gì trong Thiên Đô Thần Viện…”

Một luồng phản kháng mạnh bạo nổi lên, nhưng đã muộn.

Hệ thống thông báo:

> [Tiến trình hấp thu dữ liệu Huyết Nguyệt Giáo: 94%... 97%... 100%]

— Phân tích xong.

— Kích hoạt mục dữ liệu: “Cấm Văn Huyết Nguyệt – Tử Lâu Mật Chỉ.”

— Ghi chú: Đây là dữ liệu đã bị xóa khỏi đại lục hơn 300 năm trước. Một phần Thần Viện cũng từng liên quan đến chiến dịch tuyệt sát Huyết Nguyệt Giáo nhưng đã thất bại.

— Mục tiêu của Huyết Nguyệt Giáo hiện tại:

→ Tìm kiếm Mảnh Huyết Thạch Luân – pháp bảo cổ đại có thể hồi sinh “Nguyệt Huyết Thánh Chủ”.

→ Một mảnh đang được cất giữ bí mật trong Thần Viện, tên mã: Tử Cấm Cốc.

🌀 Tâm cảnh rung chuyển...

Khi thoát ra khỏi thiền định, toàn thân Vân Thiên Hà đầy mồ hôi lạnh. Mảnh kết tinh hồn đỏ trong tay hắn đã hóa thành bụi.

Từ sâu trong hệ thống, Thôn Phệ Chi Thư lại hiện lên một dòng thông báo:

> “Tiến trình phá phong ấn [Trang thứ hai] – kích hoạt 12%.”

“Điều kiện tiếp theo: Hấp thu linh khí hỗn tạp từ Thánh Cổ Yêu Vực hoặc mảnh hồn Thánh Vương cấp.”

> Gợi ý nhiệm vụ tiếp theo: — Truy tìm “Tử Cấm Cốc”.

— Luyện hóa Bí Văn Cấm Huyết, tăng trí lực + cảm tri.

— Cảnh giới yêu cầu: Bán Bộ Kim Đan.

Sau khi luyện hóa mảnh hồn tà giáo và thu được mật văn, Vân Thiên Hà lập tức rời động phủ, cưỡi Thiên Dực Sưu Thú đã thu nhỏ hình thể, lặng lẽ tiến vào rặng núi sau Thần Viện – nơi dựng ngôi nhà tranh xập xệ của lão ăn mày thần bí, người mà hắn đã âm thầm kính trọng xưng là “lão sư”.

Khi đến nơi, lão nhân đang ngồi câu cá trên chiếc bè gỗ nhỏ giữa hồ nước trong veo dưới chân núi.

Vân Thiên Hà bước đến hành lễ:

> — “Sư phụ, đệ tử đã hoàn thành bước đầu luyện hóa mảnh hồn tà giáo, phát hiện một vài điều bất thường...”

Lão nhân vẫn không quay đầu, chỉ khẽ nhếch mép:

> — “Ồ? Để ta đoán nhé… bọn đó không chỉ đơn thuần là đám điên muốn tu luyện tà công, đúng chứ?”

> — “Dạ. Họ đang tìm kiếm một thứ gọi là Mảnh Huyết Thạch Luân, với ý định hồi sinh một tồn tại tên là ‘Nguyệt Huyết Thánh Chủ’... Mà một phần mảnh vỡ ấy rất có thể nằm trong Thần Viện, nơi gọi là Tử Cấm Cốc.”

Lúc này, lão nhân mới quay đầu lại, ánh mắt ánh lên sự trầm trọng hiếm thấy.

> — “Tử Cấm Cốc… nơi từng là mồ chôn của một vị Phó Viện Chủ đời đầu. Ta tưởng Thần Viện đã niêm phong hẳn rồi chứ…”

> — “Ngươi làm rất tốt khi không hành động hấp tấp. Nhưng nhớ lấy, có những cánh cửa đã niêm phong thì không phải muốn là mở.”

Lão đứng dậy, tay nâng cần câu lên, cá chẳng thấy, nhưng một mảnh ngọc giản từ lòng hồ nổi lên.

> — “Cầm lấy, trong đây là một phần bản đồ dẫn lối vào tầng rìa Tử Cấm Cốc, năm xưa ta từng vào nửa bước rồi bị đẩy ra ngoài bởi lực phong ấn. Nếu ngươi thực sự muốn vào đó sau này, cần thực lực ít nhất là Kim Đan Hậu Kỳ, hoặc có vật khắc chế tà khí.”

> — “Ngoài ra...”

Lão nhân rút từ ống tay áo một cuộn trục da thú cũ nát.

> — “Đây là Huyền Tâm Cửu Thức, chiến pháp nội tức kiêm trấn thần tâm. Từ giờ, ta muốn ngươi mỗi đêm tu luyện nó dưới trăng. Căn cơ ngươi sâu rộng nhưng tâm mạch dễ nhiễu, phải trấn định được tâm trước khi đột phá Kim Đan.”

Vân Thiên Hà đón lấy cả hai vật, cúi đầu thật sâu.

> — “Đệ tử xin tuân mệnh!”

Ánh trăng buông xuống rặng núi, tiếng côn trùng vang vọng, không ai nói thêm lời nào, chỉ có sóng hồ lăn tăn – và một mối dây thầy trò ngày một thêm gắn chặt.

More Chapters