WebNovels

Chapter 19 - [ Chương 18 ] - Vọng Huyết Tự - Hung thú Thương Cổ

Sáng tinh sương, từng đoàn đệ tử tân sinh tập hợp tại quảng trường phía Nam Thiên Đô Thần Viện. Dưới sự hướng dẫn của một vị trưởng lão hộ tống – Chu trưởng lão, hơn 40 người được chia thành các tổ ba người.

Tuy nhiên, riêng Vân Thiên Hà lại lựa chọn đi một mình, lấy lý do "tu luyện độc lập quen rồi", không ai cản được.

Trưởng lão Chu nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, nhưng chỉ hừ nhẹ:

> "Nếu ngươi sống sót trở về được thì cũng tính là có chút bản lĩnh."

Cùng với đoàn xe vận chuyển linh thực, họ tiến về địa giới Phong Ma Sơn Mạch, nhưng không rẽ hướng mà đi sâu vào một nhánh hẹp phía Tây – nơi có một lối mòn cổ xưa dẫn tới Vọng Huyết Cốc.

Cảnh sắc tại Vọng Huyết Cốc hoang phế, cây cối u ám, sương mù dày đặc che khuất tầm mắt.

Tại giữa lòng cốc, một cổ tự đổ nát ẩn hiện, tường đá mọc rêu phong, trên cổng khắc ba chữ đỏ thẫm: “Vọng Huyết Tự”.

Ngay khi bước chân chạm vào bậc đá dẫn lên cửa tự, hệ thống của Vân Thiên Hà phát ra âm thanh:

> 📜【Hệ thống cảm ứng: Ấn Ký Phong Ma tầng thứ hai đang bị che lấp phía dưới Vọng Huyết Tự】

– Điều kiện kích hoạt: Xâm nhập tầng hầm niêm phong, giải quyết dị vật tồn lưu, thu thập ba “Huyết Văn Hồn Tinh”.

– Phần thưởng: Giải mở tầng phong ấn thứ hai – “Hồn Hấp Thức Thức”.

Ngay tại quảng trường trước chánh điện, ba nhóm đệ tử đến từ các tông môn khác cũng đã có mặt:

1. Hỏa Linh Môn – gồm ba người mặc áo đỏ, dẫn đầu là Cổ Mộc Thanh, nữ đệ tử có khí chất cao ngạo.

2. Tàn Vân Các – một tông môn nổi tiếng sát phạt, nhóm gồm hai nam một nữ, trong đó tên Triệu Vũ Dương mang theo kiếm khí sắc bén.

3. Lưu Quang Tông – một nhóm thần bí, dùng áo choàng phủ mặt, không rõ lai lịch.

Cổ Mộc Thanh liếc qua Thiên Hà, nhíu mày:

> “Một mình? Ngươi định vào đó để tự tìm chết sao?”

Triệu Vũ Dương cười nhạo:

> “Hay là đi theo bọn ta, để có kẻ chắn kiếm khi gặp yêu vật?”

Vân Thiên Hà chỉ lạnh nhạt đáp:

> “Không cần.”

“Ta có đường của ta.”

Ngay khi lời còn chưa dứt, mặt đất rung chuyển, đại lượng yêu thú cấp cao từ bốn phía xông đến – là do lực lượng phong ấn cổ dao động, khiến chúng mất kiểm soát!

Hỏa Vĩ Ma Hồ, Huyết Thạch Cự Viên, Lôi Giáp Địa Mãng – toàn bộ đều là nhị giai hậu kỳ trở lên, tấn công điên cuồng.

Mỗi nhóm bị tách ra tự bảo vệ mình. Vân Thiên Hà lập tức rút kiếm, thi triển Tam Muội Chân Hỏa bao phủ toàn thân, phối hợp Hỗn Nguyên Chi Lực cường hóa thể thuật.

Một kích Nhất Dương Thức đâm thẳng vào yết hầu một Huyết Thạch Cự Viên, khiến nó gầm lên rồi ngã rạp.

Hệ thống thông báo:

> 🔺【+0.7 Sức Mạnh, +1.1 Nhanh Nhẹn】

Tuy nhiên, số lượng yêu thú quá đông khiến các nhóm không thể giữ vững đội hình. Đúng lúc ấy, phía sau cổ tự vang lên một tiếng "ẦM" – cánh cửa vào địa cung Vọng Huyết Tự đã mở ra!

Tất cả bị cuốn vào ánh sáng đỏ rực từ huyết trận bên trong điện. Từng người một bị truyền tống ngẫu nhiên vào các khu vực khác nhau của địa cung – nơi ẩn tàng những ảo ảnh, huyễn cảnh và tàn tích cổ của một tông môn bị xóa sổ.

Vân Thiên Hà khi mở mắt đã thấy mình nằm giữa một khu nghĩa trang cổ, xung quanh đầy bia đá và ngọn đèn máu đỏ lập lòe…

Hành trình ở Vọng Huyết Tự – chính thức bắt đầu!

Trong lòng sâu nhất của Vọng Huyết Tự là một khu nghĩa địa cổ. Những bia đá rạn nứt, lấp ló dưới tán cây khô quắt, từng lớp tro bụi thời gian đè nặng lên mỗi tấc đất. Không gian nhuốm một màu âm u, khắp nơi là tử khí và oán niệm trùng trùng.

Vân Thiên Hà chậm rãi bước qua từng hàng bia mộ, mắt quét qua từng dấu vết kỳ dị khắc trên đá – đó là trận văn cổ đại từ thời Mạt Pháp. Đột nhiên, từ những khe nứt dưới lòng đất, oán linh dâng lên, thân ảnh lờ mờ, mắt rực hồng máu.

> “Kẻ sống... không được bước vào vùng đất chết...”

Một giọng nói vọng lên từ hư không. Hàng loạt oán linh tràn tới như sóng dữ, buộc hắn phải kích hoạt Tam Muội Chân Hỏa kết hợp với Chi Kết để đánh lui. Trong lúc chiến đấu, Thôn Phệ Chi Thư tự động lật trang, tỏa ra kim văn trấn áp linh thể, hấp thu từng tia tử khí để bồi dưỡng thần hồn.

Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, lối đi vào lòng đất dần hé lộ. Dưới tầng sâu nhất, một trận pháp lục giác bị vỡ một góc, phong ấn rạn nứt để lộ một đôi mắt đỏ ngầu ẩn sau làn sương đen...

> "Gràooooooo!!"

Thiên Dực Sưu Thú – yêu thú cổ đại có hai cánh như sương mù, thân dài như rồng, tiếng gầm của nó có thể khiến thần hồn yếu kém nổ tung tại chỗ.

Nó bị trói buộc bởi trận văn tàn phá, không thể thoát ra ngoài. Nhưng ngay khi Vân Thiên Hà tiến đến gần, Thổ Tức Chi Phiên trong tay hắn đột nhiên rung lên, tự động kích phát!

Một vòng xoáy kim quang lấp lánh hiện ra, áp chế khí tức Thiên Dực Sưu Thú khiến nó gầm rú giận dữ nhưng không thể kháng cự.

> "Ngươi... ép ta khuất phục sao?!"

– Thiên Dực Sưu Thú gầm lên bằng ý niệm.

[Hệ Thống thông báo]:

> "Phát hiện linh thể cổ đại có thể ký kết khế ước cưỡng chế với Thổ Tức Chi Phiên. Bắt đầu áp chế."

"Khế ước cấp bậc: Chủ-Tớ cưỡng chế.

Trạng thái thú khế ước: Bất phục – Hung tàn – Bị ép buộc."

Cuối cùng, ánh sáng của Thổ Tức Chi Phiên hoàn toàn bao phủ lên Thiên Dực Sưu Thú. Trong một tiếng gầm mang theo uất hận và bất cam, khế ước hoàn tất. Một ấn ký rực lửa hiện lên sau lưng Vân Thiên Hà, đồng thời một chuỗi xiềng xích huyễn hóa trói chặt lấy thân thể yêu thú.

> "Hừ... đừng tưởng ép ta phục tùng là sẽ khiến ta nghe lời..."

"Ta... vẫn là Thiên Dực của thời đại Mạt Pháp!" – Thiên Dực Sưu Thú gầm gừ, ánh mắt đầy căm tức.

Vân Thiên Hà thở dài, nhìn nó rồi khẽ nói:

> "Ngươi hận, nhưng ngươi cũng biết rõ… nếu không ký khế ước, ngươi vĩnh viễn bị nhốt trong đây. Giữa tự do tạm thời và vĩnh viễn bị lãng quên… ngươi đã chọn."

Yêu thú gầm lên, ánh mắt u uẩn, nhưng không phản bác. Nó hiểu – dù bị ép, nhưng hiện tại chỉ còn cách đi theo tên nhân loại trước mặt.

Ghi chú hệ thống:

> Khế ước cưỡng chế hoàn tất.

Bạn đã nhận được thú cưỡi: Thiên Dực Sưu Thú (Phong Ấn 87%).

Cảnh báo: Mức độ trung thành rất thấp. Đề phòng phản loạn nếu Thổ Tức Chi Phiên yếu đi.

Cảm Tri +12, Trí Lực +7, mở khóa kỹ năng mới: [Lăng Không Du Hành sơ cấp]

( Tiêu tốn rất nhiều khí lực mới có thể sử dụng )

Ánh lửa mờ nhạt từ Thổ Tức Chi Phiên dần thu lại, trận pháp phong ấn nơi nghĩa địa cũng tan biến, chỉ còn lại bầu không khí đầy tro bụi và âm khí chưa tan hết. Trong lòng đất lạnh lẽo, Thiên Dực Sưu Thú – thân thể to lớn giờ đã thu nhỏ lại theo khế ước – nằm rạp bên cạnh Vân Thiên Hà, đôi mắt đỏ như máu vẫn ánh lên sự bất phục.

> "Ta vẫn sẽ không gọi ngươi là chủ nhân... nhưng ta nợ ngươi một mạng, và ta không thất hứa."

Vân Thiên Hà gật đầu không đáp, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía lớp sương đen dày đặc phía trên. Hắn biết, nếu quay lại bằng đường cũ, không chỉ mất thời gian mà còn dễ khiến người khác chú ý, nhất là các thế lực đã từng xuất hiện quanh bí cảnh kia.

Vào khoảnh khắc ấy — bảng hệ thống tự động hiện ra trước mắt hắn:

> [Hệ Thống: Kích hoạt kỹ năng đặc biệt – Lăng Không Du Hành (Sơ cấp)]

"Cho phép chủ nhân mở một vết nứt không gian ngắn trong phạm vi 3000 dặm. Sử dụng yêu cầu tiêu hao: lượng lớn pháp lực và Hỗn Nguyên Chi Lực ."

Hắn nắm chặt lấy chuôi Huyền Thiết Kiếm, vận chuyển Chi Kết và Đạo Tự Nhiên, kết hợp với khí tức tràn ngập của Thôn Phệ Chi Thư – thân thể hắn dần bốc lên từng luồng quang khí xoáy, gió nổi lên cuồn cuộn giữa lòng đất tĩnh lặng.

> "Lăng Không… Du Hành!"

– Hắn hét một tiếng

Ầm!!!

Cả nghĩa địa chấn động, một vết nứt không gian đen ngòm như miệng vực được xé toạc ra trước mặt hắn. Gió không gian sắc như lưỡi dao cắt rách từng tảng đá xung quanh.

> “Đây là mở ra … Không Gian Chi Môn , khả năng bản mệnh của bản Đế ?!”

– Thiên Dực Sưu Thú ngẩng đầu, hoảng hốt gầm lên.

“Loại năng lực này… ngươi là ai...

.. ngươi rõ ràng mới chỉ là Ngũ Hành Cảnh Hậu Kỳ… Làm sao… có thể ”

– Vân Thiên Hà quay đầu, ánh mắt thâm sâu như vực thẳm.

Hắn cưỡi Thiên Dực Sưu Thú lao về phía vết nứt thời không , do bị khế ước cưỡng chế, gầm nhẹ một tiếng rồi hóa thành bóng mờ lao theo. Vết rách chớp mắt thu hẹp, rồi biến mất trong không gian như chưa từng tồn tại.

Cùng lúc đó – tại Thiên Đô Thần Viện

Trên một đài quan sát cao nhất, một vị trưởng lão râu bạc – Tử Trần đạo nhân đang nhắm mắt dưỡng thần – đột nhiên mở bừng đôi mắt, sắc lạnh.

> “Không gian… vừa có ai đó mở ra khe rách gần vùng ngoại sơn… Không, … là vị Thánh Cảnh nào?”

“Không đúng, rất kí tức rất yếu "

Bầu trời trên Thiên Đô Thành thoáng run rẩy.

Giao diện hệ thống:

> Kỹ năng: Lăng Không Du Hành – Sơ cấp (đã dùng 1/3 lần sử dụng tuần này)

Trạng thái cơ thể: 48% pháp lực – 20% Hỗn Nguyên Chi Lực hao tổn

Chú ý: Không nên sử dụng liên tiếp tránh tổn hại căn cơ linh hồn.

Khi vết rách mở ra lần nữa, nơi Vân Thiên Hà đặt chân xuống chính là khu vực ngoài rìa Đông Viện của Thiên Đô Thần Viện – không một ai hay biết hắn đã rời đi, chiến đấu, rồi trở về – mang theo bên mình một yêu thú cổ đại, một bí mật khôn lường, và một món pháp bảo còn chưa thức tỉnh hoàn toàn: Thôn Phệ Chi Thư.

Không gian vặn vẹo kết thúc, bước chân Vân Thiên Hà vừa chạm xuống mặt đất quen thuộc ngoài sơn môn Thiên Đô Thần Viện, gió nhẹ lướt qua mái tóc ẩm ướt mồ hôi. Phía sau hắn, Thiên Dực Sưu Thú lặng lẽ xuất hiện từ vết nứt đang khép lại, ánh mắt lấp lóe một tia hung lệ tiềm tàng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Thổ Tức Chi Phiên trên tay Vân Thiên Hà khẽ rung lên, từng vòng ấn văn cổ xưa tỏa sáng như đang thầm nhắc nhở "vật bị khế ước, phải tuân phục".

> “Chậc, để ta trở về với hình dạng thế này thì mất mặt chết đi được...” – Thiên Dực Sưu Thú khịt mũi khó chịu, nhưng vẫn nhắm mắt lại.

Một luồng sáng lam xám lượn quanh thân thể, toàn bộ lớp giáp xương đen kịt và đôi cánh to lớn co rút lại. Trong chưa đến một hơi thở, từ thân hình khổng lồ mang khí tức cổ thú mênh mông, Thiên Dực Sưu Thú giờ chỉ còn là một dực thú bé bằng con mèo, bộ lông màu đen ánh tím, đôi cánh thu gọn sát người, đôi mắt đỏ tía vẫn mang nét kiêu ngạo như vương giả.

> “Từ giờ ta sẽ tạm ẩn thân với hình dạng này. Nếu bị ai khác nhìn ra chân thân của ta, ngươi sẽ là người đầu tiên chịu chết, hiểu không?” – Tiếng nói truyền âm vang lên trong đầu Vân Thiên Hà, dù nhỏ nhưng đầy uy áp.

Vân Thiên Hà mỉm cười, khom người nhấc tiểu thú lên vai, nhẹ nhàng nói:

> “Được thôi, ‘Tiểu Dực’. Nhưng nếu ngươi không chịu nghe lời, ta vẫn có cách để tiễn ngươi trở lại nơi cũ đấy.”

> “Ngươi dám đặt cho ta cái tên đó à?!"

> “Ồ, nếu ngươi không thích, ta còn cái tên khác là ‘Tiểu Gà Bay’…”

> “Ngừng lại!!”

Truyền âm kết thúc bằng một cái cào nhẹ vào cổ áo hắn, nhưng không đủ mạnh để làm rách y phục – chỉ để lại một vết đỏ như lời cảnh cáo.

Trở lại Thiên Đô Thần Viện…

Khi bước chân qua cổng viện, vài đệ tử đi ngang chỉ nhìn thấy Vân Thiên Hà mang theo một dực thú nhỏ đang ngủ gà gật trên vai, không ai cảm thấy có gì kỳ lạ. Từng đôi mắt chỉ nhìn hắn rồi nhanh chóng quay đi – một tân sinh chưa nổi bật không đáng lưu tâm.

Nhưng chỉ có hắn và hệ thống biết rõ…

> [Hệ Thống: Sinh vật khế ước cấp cổ đại – Thiên Dực Sưu Thú (đã thuần phục, trạng thái phong ấn tiềm lực: 92%)]

[Cảnh giới hiện tại: Hậu kỳ Võ Giả – Chuẩn Tụ Linh]

[Tiến độ giải phong ấn Thôn Phệ Chi Thư: 2/7]

[Tặng thưởng: Linh căn cường hóa +2 | Mở khóa kỹ năng thôn phệ sinh vật cấp cao (hạn chế)]

Từ sau khi trở về từ Vọng Huyết Tự và khế ước thành công Thiên Dực Sưu Thú, Vân Thiên Hà không hề xuất hiện ở bất cứ sự kiện nào trong viện. Không tham gia các cuộc luận bàn, không xuất hiện ở các hội khảo đấu... hắn lựa chọn rút lui vào nội viện khu vực hẻo lánh, một ngọn núi nhỏ ít người lui tới – Tĩnh Phong Cốc.

Nơi đây linh khí tuy không dồi dào bằng linh nhãn trung tâm thần viện, nhưng lại yên tĩnh tuyệt đối, thích hợp để một người ẩn tu, chuyên tâm củng cố nền tảng.

Một năm trôi qua...

Trong hang động được hắn cải tạo lại, từng tầng linh trận nhỏ khắc tay thủ công hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, tỏa ra linh lực mờ mờ, điều hòa thiên địa nguyên khí tụ về đan điền.

Hằng ngày, buổi sáng, hắn dùng Tam Muội Chân Hỏa rèn luyện thể cốt dưới thác nước băng giá, kháng lại cực hàn – cực nhiệt để rèn luyện thân thể.

Buổi trưa, hắn nhập định, thi triển Đạo Tự Nhiên để mở rộng tiểu đan điền, cảm ứng pháp lực nội sinh luân chuyển tự nhiên trong cơ thể, khiến nguyên khí và Hỗn Nguyên Chi Lực dần hòa hợp, hình thành “nội vũ trụ” ổn định.

Buổi tối, dưới ánh trăng, hắn chậm rãi ngồi thiền, lấy Chi Kết làm trụ, kết hợp thêm một bản chiến pháp cao giai vừa mới đổi được từ điện công pháp – Thiên Lôi Bạo Ảnh – một chiêu pháp bá đạo sấm sét mạnh về bộc phát và khống chế.

Ngoài ra, hắn cũng luyện thêm một môn bộ pháp mới – Huyễn Ảnh Tật Phong Bộ, tốc độ cực nhanh, kết hợp tốt với kỹ năng du hành của Thiên Dực Sưu Thú.

Hệ thống nhắc nhở:

> [Thông báo: Nền tảng nội công ổn định, linh căn hoạt hóa sâu hơn – tiến độ tấn cảnh 98%]

[Gợi ý hệ thống:

Đột phá lên cảnh giới Đoạn Cốt Cảnh

Đột phá lên cảnh giới Trúc Cơ Cảnh

– Cần trải qua một lần thiên kiếp nhỏ do ảnh hưởng của Thôn Phệ Chi Thư. Thưởng: kỹ năng mới + mở khóa trang mới Thôn Phệ Giới]

"Một năm yên ổn, không tranh, không đấu, nhưng chưa từng thảnh thơi... Mọi thứ chỉ là chuẩn bị cho ngày ta bước ra và đứng ngang hàng thiên kiêu của đại lục."

Ở góc động, Tiểu Dực (Thiên Dực Sưu Thú) đã ngủ gà ngủ gật cả ngày nhưng vẫn nhạy cảm truyền âm:

> “Tên ngốc, ta bảo rồi... muốn đột phá thì phải đi ra giết mấy tên thiên tài thật sự, đoạt huyết mạch, đoạt vận khí! Ở đây đóng cửa tu luyện mãi thì chỉ mạnh hơn đám gà què thôi!”

More Chapters