WebNovels

Chapter 6 - Chương 6 – Giấc Mơ Không Phải Của Mình

Ken tỉnh dậy trong một gian phòng xa lạ. Không, nói đúng hơn… không gian này không thực. Tường trôi lửng lơ như mây, sàn nhà làm từ sách, còn cửa sổ là những khung hình đang phát lại ký ức. Ký ức của ai đó – nhưng không phải cậu.

> "Đây là đâu?" – Ken lẩm bẩm, đưa tay chạm vào một quyển sách dưới chân. Nó lập tức mở ra, phóng lên không trung và bắt đầu đọc lớn bằng một giọng nói già nua:

> "Ngày 3, tháng Chập Nguyệt, năm 721 – ta đã phong ấn tên đó vào tầng ký ức sâu nhất. Nếu ai đó tình cờ tìm ra nơi này… thì cũng đã quá muộn rồi."

Ken giật lùi lại, định hét lên thì một tiếng cười vang lên đằng sau. Một cô gái khoảng chừng tuổi cậu đang ngồi vắt vẻo trên mép một cửa sổ ký ức, hai chân đung đưa.

> "Cậu ồn ào thật. Người ta thường thán phục hay sợ hãi nơi này. Còn cậu thì như đang ở trong quán trà."

> "Cô là ai? Đây là đâu?"

Cô gái nhảy xuống nhẹ như lông vũ, tóc trắng dài, mắt xám đục như tro tàn. Trên tay cô là một quả cầu sáng – đang từ từ đổi hình: khi là mặt người, khi là bản đồ, lúc lại là một cánh cửa.

> "Tôi là Tiểu Ly – người giữ giấc mơ người khác. Và cậu, không rõ vì sao, lại bước vào một giấc mơ không phải của mình."

Ken lùi một bước. Nhưng sàn sách phía sau đột nhiên tan thành từng con chữ, khiến cậu suýt ngã.

> "Đừng cố lý giải – Huyễn Mạch của cậu đang mở nhầm chỗ." – Tiểu Ly cười tinh quái – "Nó chạm vào một điểm giao giữa giấc mơ và ký ức. Đừng lo, chưa chết được đâu."

> "Khoan, 'Huyễn Mạch'? Ý cô là sức mạnh mà dân trong làng đồn là có thật à? Mấy thứ chỉ những người 'cao tầng' mới dùng được?"

> "Tò mò là bước đầu tiên để mở khóa. Nhưng cũng là cách nhanh nhất để chết sớm." – Giọng Tiểu Ly đột nhiên trầm xuống. Cô quay lưng, quả cầu trong tay tỏa sáng lần nữa.

Trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh Ken tan biến như sương mù. Cậu thấy mình đứng trước một cánh cổng đá khổng lồ, trên đó có khắc những ký tự cổ – một trong số đó đang phát sáng.

> "Mỗi người có một giấc mơ chính và hàng ngàn giấc mơ phụ. Cậu đang đứng trước một giấc mơ... đã bị phong ấn. Và có ai đó không muốn cậu thấy nó."

Cánh cổng rung nhẹ. Một khe nứt nhỏ hé ra, để lộ... hình ảnh của chính Ken – nhưng già hơn, đang đốt một thư viện.

> "Cái quái gì…" – Ken lùi lại.

> "Không phải mọi điều mình thấy đều là thật, nhưng... không có gì tự nhiên mà xuất hiện trong mộng giới." – Tiểu Ly thì thầm.

Ngay sau đó, giấc mơ sụp đổ như tháp cát. Ken rơi vào khoảng không đen đặc, chỉ còn văng vẳng tiếng nói của cô gái:

> "Khi tỉnh dậy… hãy nhớ lấy: Đừng bao giờ mở cổng, trừ khi cậu sẵn sàng mất đi điều gì đó quan trọng…"

Ken bật dậy, mồ hôi đầm đìa. Cậu lại đang ở trong quán trọ. Gã chủ trọ gõ cửa gọi ăn sáng. Mọi thứ có vẻ bình thường. Quá bình thường.

Nhưng trên tay Ken… là một quyển sách cũ. Bìa dính tro đen.

More Chapters