“A, xin lỗi anh! Anh có sao không ạ?” – Chi Hạ lên tiếng, tiến lại gần Tư Gia.
Giọng nói ngọt ngào, dịu dàng ấy như đường mật rót vào tai cậu. Âm thanh ấy như gợi về... một kí ức đã biến mất mà anh luôn tìm kiếm.
“Không sao” – Tư Gia với kìm nén một luồng cảm xúc lạ lẫm nào đó đang trào dâng bao phủ lấy con tim cậu. Giọng cậu trầm khàn, trở nên bình tĩnh, cảm giác sắc lạnh như cơn sóng thần giữa đại dương sâu thẳm.
Dương Chi Hạ nghe vậy, nghĩ Tư Gia tức giận, vội cúi gập người, chân thành:
“Em xin lỗi anh nha, em không cố ý đâu.”
“Giọng anh ấy đáng sợ quá đi ><” – Chi Hạ rùng mình nhẹ. Khi cô ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt với Tư Gia.
Ánh mắt anh như băng tuyết Nam Cực, vô tình, vô cảm, hờ hững. Cô e sợ, môi mím chặt, tay siết lấy vạt váy: " Cảm giác như đang đối diện với trùm Mafia á, đáng sợ quá đi >.<" Cô nghĩ trong lòng, hồi hộp, căng thẳng
Tư Gia bị hành động này của Chi Hạ làm cho ngỡ ngàng, ngơ ngác, luống cuống không biết nói gì.
"Ủa... Sao vậy, mình... mình đâu có đánh cô ấy đâu..."
Dương Chi Hạ càng thêm lo lắng : “Anh ấy im như vậy là đang tính kế xử đẹp mình trong lòng à ?"
Cô còn lấy ra 1 viên kẹo từ túi xách đưa tới trước mặt Trần Tư Gia, khẩn khoản:
“Tặng cho anh viên kẹo này nhé! Anh, tha thứ cho em nha, lần sau em sẽ chú ý!”
Anh nhìn, gắng nhịn cười nhưng khoé mi miệng lại cứ nhếch lên. Cậu dịu dàng nhận lấy viên kẹo, khẽ giọng trầm ấm hơn
“Cảm ơn nhé! Tôi không sao đâu. Em có bị thương hay đau ở đâu không?”
“Em không sao! Nếu anh ổn thì em xin phép… đi trước!” – Chi Hạ nói xong liền chạy đi, lòng mừng thầm: “May quá, xém thì chớt như nữ phụ ngôn tình lỡ chọc vào cô vợ của tổng tài.”
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Trần Tư Gia nghĩ một hồi mới hiểu ra, không nhịn được mà bật cười thành tiếng:
"Phản ứng này... là đang coi mình là xã hội đen á hả?”
Anh cất viên kẹo trong túi, quay người đi cùng hướng với Chi Hạ.
"Cảm giác... cô ấy thật quen thuộc..."
