WebNovels

Chapter 3 - CHƯƠNG 3: NHỮNG VẾT NỨT TRÊN TRANG GIẤY

Trong thư viện nhỏ của nhà thờ, nơi mùi giấy cũ quyện cùng hương gỗ trầm mặc, Aoi ngồi tĩnh lặng bên khung cửa sổ. Cô bé chống cằm, đôi mắt bình thản lướt qua những trang sách dày cộm. Đó không phải là những cuốn truyện tranh rực rỡ mà trẻ con hay đọc, mà là những tập luận thuyết về đạo đức, về nhân tính và kinh nghiệm của các học giả lỗi lạc.

Lara tò mò ngó đầu vào, cố gắng đọc thử vài dòng nhưng rồi nhanh chóng bỏ cuộc. Trong mắt Lara, đó là một thế giới tẻ nhạt và khô khan đến phát ngán.

"Cậu đang đọc gì vậy, Aoi?"

Aoi không ngước lên, đôi mắt vẫn dán chặt vào những dòng chữ chằng chịt: "Tớ biết là cậu đang chán, Lara."

Lara nghiêng người, tay cũng chống cằm bắt chước dáng vẻ của bạn mình: "Những thứ này thực sự không hay chút nào. Sao cậu lại hứng thú với chúng đến thế?"

Lara vô cùng thắc mắc. Người lớn thường bảo cô rằng những cuốn sách này rất quý giá, rằng khi nào lớn lên cô sẽ hiểu. Nhưng nhìn Aoi lúc này, dường như cô bạn đang tìm thấy một điều gì đó hoàn toàn khác.

"Chúng thực sự không hay đâu," Aoi bình thản đáp, "chỉ là chúng khiến tớ tò mò. Tớ đang đánh giá những điểm sai sót của họ. Tớ thích bóc tách và bắt bẻ những suy nghĩ của các học giả này. Việc đó thực sự là một kiểu giải trí thú vị."

Lara nhăn mặt, biểu cảm đầy vẻ không đồng tình. Cô bé vốn nghĩ rằng sách là để dạy những điều đúng đắn. "Nếu chúng không hay và toàn sai sót, tại sao cậu lại phí thời gian đọc làm gì?"

"Vì khi cậu nhìn thấy những cái sai được viết ra một cách trịnh trọng, cậu sẽ học được những điều rất thú vị," Aoi khẽ nghiêng đầu. "Việc đánh giá cái sai của người khác đem lại một niềm vui khi thấy những gì họ đúc kết thật là buồn cười."

Lara nhìn chằm chằm vào gương mặt tĩnh lặng của Aoi, rồi thốt lên đầy nghi hoặc: "Cậu nói là vui, nhưng tớ có bao giờ thấy cậu cười đâu?"

Câu nói ngây ngô ấy khiến Aoi khựng lại. Cô bé dừng hẳn việc lật sách, chậm rãi ngước mắt nhìn Lara. Thay vì vẻ thâm trầm thường thấy, gương mặt Aoi bỗng hiện rõ sự bất ngờ đến mức sững sờ. Đôi mắt cô hơi mở to, nhìn Lara như thể vừa nghe thấy một giả thuyết kì lạ nhất trên đời.

Sự đơn giản thuần khiết của Lara—cái suy nghĩ mặc định "vui là phải cười"—khiến một người luôn suy nghĩ phức tạp như Aoi cảm thấy bị "đứng hình". Biểu cảm của cô lúc này lộ rõ sự bối rối và khó hiểu, như muốn hỏi ngược lại: "Thật đấy à? Cậu thực sự nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như thế sao?"

Sau một khoảnh khắc im lặng để tiêu hóa sự ngây thơ quá mức ấy, Aoi mới lên tiếng, vẻ mặt vẫn chưa hết kinh ngạc:

"Có lẽ cậu nên biết điều này... niềm vui không nhất thiết phải biểu lộ qua các thớ cơ trên khuôn mặt đâu."

Nói xong, Aoi quay lại với trang sách, nhưng rõ ràng những dòng chữ đã không còn lướt đi trơn tru như trước. Cô vẫn còn bận tâm đến cái logic "vui là phải cười" của Lara, trong khi Lara vẫn đứng đó gãi đầu, tò mò vì chẳng thấy bạn mình nở một nụ cười nào để chứng minh cho cái sự "vui" kia.

More Chapters