lời tựa
Trăm kiếp thiên hạ, duy chỉ một lòng nguyện,
Gặp người, yêu người, dù mưa gió hay sương phủ.
Áo đen che thân, áo trắng giữ hồn,
Duyên này, kiếp nào cũng không rời.
Gió xuân đầu mùa khẽ lay nhành lê trắng trước Ngự học đường.
Cánh hoa rơi chạm vào nền gạch đỏ, như tơ mỏng buông trên áo gấm, phảng phất hương trầm còn vương trong gió.
Trịnh Du Nhiên năm ấy mười một tuổi, theo phụ thân là Thừa tướng Trịnh Khải vào triều.
Thiếu niên vóc dáng nhỏ bé mà lại thừa hưởng phong thái, khí chất của con nhà quan văn mẫu mực khiến ai cũng phải nể trọng vài phần, mày thanh mắt sáng, tay ôm quyển thư pháp còn mực mới, ánh nhìn ôn hòa như dòng nước tĩnh không một gợn sóng.
Hôm ấy, Thái tử Lâm Dục Hiên đang ngồi nơi hậu viện của Ngự học, khoác y phục trắng , tay cầm tiêu trúc, đôi mắt phượng đưa về ngọn núi Ngọc Sơn đang phủ 1 lớp sương mỏng nơi xa, dung nhan tựa nguyệt- ngọc thụ lâm phong , phong thái trầm lặng bình yên như thể chẳng thuộc về chốn cung môn nhưng không vì thế mà có kẻ dám làm càn bởi phong độ của bậc đế vương tương lai, cùng tài trí uyên bác, 10 phân vẹn 10.
Khi Du Nhiên vừa bước tới bị lính canh ngăn lại, hắn ngẩng đầu nhìn, ánh mắt sâu như gương hồ.
''lui xuống'' - lính canh nghe vậy khẽ run người mà lùi lại
"Ngươi là công tử Trịnh gia?" – giọng hắn trầm mà ấm, mang chút ngạo khí của kẻ sinh ra đã ở trên cao.
Du Nhiên hơi cúi đầu:
"Dạ, hạ quan chi tử, tham kiến điện hạ."
Dục Hiên đặt tiêu xuống, nhếch môi cười nhạt:
"Trong cung này, lễ nhiều quá thành chật chội. Ngươi cứ 'điện hạ' mãi, e rằng gió xuân cũng chẳng dám thổi qua."
Câu nói nửa thật nửa đùa khiến Du Nhiên khẽ ngẩng đầu, đôi mắt hiện lên sự ngơ ngác.
"Vậy... phải gọi thế nào ạ?"
"Gọi ta là Dục Hiên ca, để gió xuân biết ta chẳng xa lạ."
Cậu thiếu niên đỏ mặt, giọng nhẹ như hơi thở:
"Dục... Hiên ca."
Một tiếng ấy, rơi vào lòng hắn như giọt nước xuyên tim, mềm mà dai, nhẹ mà sâu.
Hắn khẽ bật cười thành tiếng trước sự ngọt ngào này, Du Nhiên bị nhìn ngại đến nỗi mặt đỏ như gấc, tai cũng bất giác run nhẹ.
Dục Hiên không kìm được mà vươn tay chạm vào đôi tai đỏ đang run kia, Du Nhiên giật mình khẽ lùi lại.
[ lính canh lúc đó: bóng đèn phát sáng :>> ]
"Đ..iệ....n h..ạ"
"Điện hạ ?" hắn nghiêng đầu hỏi cục bông nhỏ đang ngại ngùng trước mặt
"D..ục hiê..n ca ca, nh..ư này kh..ông hay lắm nh..ỉ" Du Nhiên mặt đỏ bừng ấp úng nói nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Hiên nghe vậy cũng không trêu y nữa, liền mời y ngồi xuống thẩm trà.
Du Nhiên lấy lại bình tĩnh nhỡ ra mình qua chỗ Thái tử chào hỏi rồi về lo chuyện.
" Thần đa tạ ơn đức của Thái tử điện hạ nhưng quân sự vô thân, thần xin phép cáo lui trước " - y khẽ cúi người.
hắn ngước lên nhìn y rồi nhấp một ngụm trà, bảo người lấy kiệu tiễn y. [ lúc nì ổng chưa có tình cảm với y đâu nha, trêu đùa hoii =] ]
Y lên kiệu ra về, thái tử nhìn theo bóng y mà lặng lẽ suy nghĩ rồi thở dài, nhấp thêm 1 ngụm trà, rồi khoác áo về Đông cung.
