"Người ta nói, ký ức là thứ duy nhất không thể cháy.
Nhưng họ nhầm. Tôi đã thấy nó bốc khói, từng mảnh một, như xác người."
10 Năm trước
Trại giam Aethra là một vùng đất chết nằm tách biệt khỏi thế giới.Nơi không có gì ngoài tường đá, dây kẽm gai, và những linh hồn đã bị tước mất hy vọng .Một nhà tù nằm giữa rừng thép và bê tông, nơi gió không thổi và ánh sáng chỉ đủ để thấy bóng mình run rẩy trên sàn xi măng.Ken, khi đó, vừa chuyển về đây 1 thời gian không lâu .Một sĩ quan cảnh sát gầy gò, đôi mắt sâu thẳm, mang theo một hồ sơ trong túi áo và một lý do mà không ai biết:Sarah.
Cô từng là y tá, hiền lành, trầm lặng , người con gái từng khiến anh tin rằng thế giới này vẫn có chỗ cho điều gì đó dịu dàng.Ngày cô bị bắt, cả thành phố rúng động 27 người chết, tất cả bằng một cách: mạch máu bị cắt chính xác bằng dụng cụ y tế.Mọi bằng chứng đều hướng về cô.Còn Ken ,người yêu của cô, là người bắt đầu nghi ngờ chính công lý mà anh từng phục vụ.Trong mắt người khác, cô là ác quỷ.Trong mắt Ken, cô chỉ là một người con gái yếu đuối bị số phận nghiền nát.
Anh gặp lại cô trong buồng giam số 9.Sarah ngồi trên giường, tay bị còng. Ánh sáng mờ lọt qua song sắt chiếu lên gương mặt gầy gò của cô.Cô ngẩng lên khi nghe tiếng anh.
Ken ;" chào em Sarah "
Sarah :"Anh đến làm gì ở đây?"
Ken : "Để chắc chắn em không phải một mình."
Cô im lặng một lúc rồi quay đi.
Sarah ; "Đồ ngốc ."
Ken chỉ mỉm cười và lườn tay qua xoa đầu cô 1 cách yêu thương .Những ngày sau đó, Ken vẫn đến mang theo thuốc, mang thêm chăn, đôi khi chỉ để ngồi đối diện và nhìn cô đọc sách.Mỗi ngày,anh vẫn ngồi hàng giờ ngoài song sắt chỉ để nghe cô kể về bầu trời mà cô nhớ.Sarah cười rất ít, nhưng khi cười, đôi mắt vẫn sáng như cũ.Ánh sáng ấy thứ duy nhất Ken sợ sẽ biến mất.Ken yêu thương chăm chiều cô hết mực vì anh biết không lâu nữa anh sẽ phải nói lời tạm biệt với người anh yêu , người đã cùng anh trải qua những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp nhất , nhưng anh không biết lời tạm biệt đó se tới quá sớm .
Ngày thứ 92
Hôm đó, trời Aethra không sáng. Không năng không mưa , chỉ là 1 một ngày ảm đạm , trong khi anh đang ăn cùng mọi người trong nhà ăn , đột nhiên còi bạo loạn vang lên , mọi ngươi giật mình rồi nhanh tróng chạy lấy vũ khí để đi dẹp loạn nhưng họ không ngời bên ngoài phòng ăn là biển lửa .
Cơn bạo loạn bắt đầu bằng một tiếng hét.Không ai biết ai khởi xướng , một cánh cửa nổ tung , tiếng còi vang lên.Rồi tất cả biến thành địa ngục.Ken chạy dọc hành lang, súng trong tay, tim đập điên loạn.Lửa bắt đầu lan từ khu D , nơi Sarah bị giam , anh chạy hết tốc lực , bằng cả sinh mạng , ý chí của mình ,anh lao tới buồng giam số 9.Cửa đã khóa chặt ,bên trong, Sarah đang đập mạnh vào cửa sắt. Trong đó Sarah đang trong trạng thái hoảng loạn cực độ , cô run rẩy , tay cô đập vào thanh sắt , mong đợi có ai cứu giúp rồi Ken tới anh thét "Sarah , em đang ở đâu ?" , khi nghe tiếng cô gọi anh nói " tráng sang 1 bên anh sẽ phá khóa " Anh bắn. Ba phát. Khóa vỡ.Cánh cửa mở ra, anh ôm cô, kéo ra ngoài, nhưng hành lang sụp ngay sau lưng họ.Khói phủ đầy. Máu chảy trên sàn, không rõ của ai.
Một vài xác vẫn còn thoi thóp , những khuôn mặt không còn hình dạng, da cháy sém, mắt mở trừng trừng.Ken phải dẫm qua họ, nghe tiếng rắc của xương gãy dưới giày.Sarah run rẩy, níu chặt tay anh."Ken… em sợ quá…" Ken đáp "Không sao, anh ở đây. Chúng ta sẽ ra ngoài."mặc dù nói thế trong thâm tâm ken đang rất hoảng loạn , anh lo sợ anh sẽ không thể cùng Sarah thoát ra ngoài , hơn nữa anh sợ mất cô ấy .
Phía cuối hành lang là cánh cửa thoát hiểm dẫn ra sân,nhưng ánh sáng đỏ rực đang tràn đến từ phía sau, ngọn lửa đã nuốt mất nửa khu giam.Kim loại nóng đến mức tay Ken rộp lên ,anh vẫn kéo Sarah đi, chân anh khụy xuống nhưng vẫn không buông. "Cố lên, Sarah… gần tới rồi…" Cô gật đầu, nước mắt lẫn tro bụi rơi xuống , một phần mái sắt trên đầu rạn nứt ,Ken nghe thấy , anh quay lại, chỉ kịp thấy ánh lửa phản chiếu trong mắt cô.Trần nhà sụp xuống.Ngọn lửa cuộn thành sóng, như một con thú khổng lồ nuốt chửng cả hành lang.Ken bị hất ngã , Sarah tuột khỏi tay anh.Anh hét lên, cố bò tới, nhưng ngọn lửa đã kịp tràn qua.
Khói dày đến mức Ken không còn thở nổi.Anh bò trên sàn, những mảnh kính găm vào tay, máu nhỏ xuống từng giọt hòa cùng tro bụi.Trước mặt anh, Sarah nằm ngã sấp, tóc cô bén lửa, cháy từng sợi.Anh gào lên tiếng hét chẳng thành tiếng, chỉ là hơi khàn khàn giữa địa ngục đỏ.Anh bò tới, phủ tấm áo khoác đang cháy dở của mình lên người cô, dùng tay dập lửa.Da anh phồng rộp, mùi thịt cháy lan ra khắp căn phòng, nhưng anh không dừng.Cô khẽ mở mắt.Hai con ngươi phản chiếu ánh lửa , 1 vẻ đạp đau đớn đên khó tả .
"Ken…"giọng cô yếu như sợi khói "Anh vẫn yêu em như ngày nào , anh chưa từng bỏ rơi em cho dù em có bị vu oan." mắt 2 người đẫm lệ ,anh cố kéo cô dậy, nhưng chân cô bị thanh sắt đổ từ trần nhà chặn lại.Ken ra sức nâng, nhưng sắt đã nóng đỏ, da anh cháy khét, mùi máu lan ra.Sarah nắm lấy tay anh, lắc đầu nói với dọng yếu ớt ."Không được… anh phải đi… ngọn lửa đang lan rồi."Ken gào lên, giọng anh vỡ như tiếng thủy tinh."Không! Anh không bỏ rơi em!"
Cô khẽ mỉm cười, môi run rẩy."Anh từng nói… nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn gặp em… ở nơi không có xiềng xích, đúng không?"Ken nấc lên."Đừng nói nữa… Sarah, anh xin em…", anh đang khóc , 1 dòng nước mắt chứa đầy đau thương tuyệt vọng .Cô chạm vào mặt anh , lòng bàn tay cháy sạm, nhưng ánh nhìn vẫn dịu dàng." nếu có kiếp sau ,em vẫn muốn được ở bên anh , dù có khó khăn hay nhọc nhằn , em sẽ luôn chờ đợi anh cở phía cuối con đường "
Lửa bốc lên cao, chạm vào tường, kêu lách tách như tiếng xương gãy.Sarah thở dốc, cơ thể run lên."Ken…em sẽ luôn nhớ tới anh dù cho kiếp này hay kiếp sau , em sẽ chỉ yêu mình anh dù có như thế nào đi nữa " Rồi cô mỉm cười ,nụ cười cuối cùng, giữa tro bụi.Nó đẹp tựa như 1 thiên thần , 1 thiên thần đầy lòng từ bi , đầy tình yêu .Lửa cuộn lên, nuốt lấy cô.Mọi thứ trắng xóa, chỉ còn mùi khét, tiếng gào, và bàn tay Sarah tan ra trong ánh sáng đỏ.Tối đen , không còn gì nữa .
Khi Ken mở mắt, thứ đầu tiên anh thấy là ánh sáng trắng.Mọi thứ quá sáng, quá tĩnh lặng , anh giật người dậy ,hơi thở gấp gáp, tim đập mạnh như vừa rơi khỏi vực. Trên mũi anh là ống thở oxy, trên tay là dây truyền dịch.Trần nhà trắng, tường trắng, giường trắng.Đây là bênh viện . Ken hoảng loạn, gỡ dây, cố gượng dậy."Sarah! SARAH!!"Một y tá lao vào. "Anh Ken! Anh phải nằm xuống!"
Anh túm lấy cổ áo cô. "Sarah đâu?! Cô ấy đâu?! Sarah bị kẹt lại trong..." Giọng cô y tá lạc đi: "Anh bình tĩnh lại đi! Không có ai tên Sarah ở đây cả!" Ken cứng người.Thế giới xung quanh mờ đi, tiếng tim đập trong tai anh vang như sấm.Cửa mở ra . Một người đàn ông trung niên trong áo blouse trắng bước vào."Thám tử Ken, anh tỉnh rồi. Anh đang ở bệnh viện thành phố. Anh ngất trong lúc điều tra hiện trường vụ K.K.K, nhớ chứ?" Ken lặng đi. Mọi thứ như quay chậm.K.K.K… vụ giết người hàng loạt… hiện trường đầy máu, mùi khét… Anh nhớ ra rồi anh đã tìm thấy căn phòng dưới tầng hầm. Bác sĩ nói "Anh hít phải một loại khí thần kinh," bác sĩ tiếp tục. "Loại này gây ảo giác mạnh , lúc đầu khi anh chưa ngất đi có vẻ nó đã tạo ra ảo giác khiến nạn nhân thấy những thứ kinh dị khiến anh cảm thấy sợ hãi, sau đó nó khiến nạn nhân sống lại những ký ức đau đớn nhất của mình. Anh đã hôn mê gần hai ngày."Ken im lặng.Trên tay anh, vẫn còn vết bỏng cũ vết sẹo từ vụ cháy Aethra. Anh đưa tay lên, nhìn những ngón tay run run, nhớ lại cảm giác da thịt Sarah tan chảy trong vòng tay mình."Ảo giác…?" anh cười khàn, một nụ cười không có sức sống."Không… Tôi ước gì nó là ảo giác thật."
Bác sĩ nhìn anh, định nói gì đó, nhưng rồi thôi. Ông chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại Ken một mình.Ken ngồi đó, nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia là bầu trời đen kịt, mưa rơi nhẹ.Trên bàn, tệp hồ sơ mang tên "K.K.K" nằm mở, vài tấm ảnh hiện trường dính máu vẫn còn đó.Anh nhặt một tấm lên.Trong ảnh, giữa những vết máu loang lổ… có hình vẽ nguệch ngoạc bằng tro đen:Cuộc thảm sát tiếp theo ,Ken nín thở ,bên ngoài, tia sét xé ngang bầu trời, ánh sáng lóe lên, chiếu qua tấm kính phản chiếu gương mặt Ken tái nhợt, đôi mắt đỏ rực, và một thoáng…một nụ cười kỳ lạ, thoáng qua như một vết nứt trên linh hồn.