Hôm sau, khi đang trên đường từ căn tin về lớp, Minh Hạo thấy một người đàn ông lạ đứng ở cổng trường, dáng vẻ không giống phụ huynh. Ánh mắt hắn liên tục liếc vào sân, như tìm ai đó.
Trực giác mách bảo anh đây không phải chuyện tốt. Lén núp sau bức tường, anh nghe loáng thoáng vài câu:
– Con bé đó… chắc chắn là con của ông ta.
– Phải đòi được số tiền đó, không thì…
Tim Minh Hạo đập mạnh. "Con bé" mà hắn nói… gần như chắc chắn là Nguyệt Hàn.
Chiều về, anh giả vờ đi cùng cô lâu hơn, thậm chí vòng đường xa để tránh đoạn cổng chính. Nguyệt Hàn ngạc nhiên:
– Sao hôm nay đi đường khác?
– Thấy cảnh đẹp thôi. – Anh nói dối, ánh mắt nhìn về phía hoàng hôn, nhưng trong lòng lại đầy cảnh giác.
Đêm đó, anh nhắn tin cho một người bạn cũ ở kiếp trước – hiện giờ vẫn đang học ở trường khác – nhờ giúp điều tra tên chủ nợ và mối liên hệ với người đàn ông lạ kia.
Cuối tuần, Minh Hạo lấy cớ mượn sách để đến nhà Nguyệt Hàn. Căn nhà nhỏ nằm cuối con hẻm, tường sơn xanh đã bong tróc, nhưng gọn gàng và ấm cúng.
Trong lúc cô xuống bếp pha trà, anh tình cờ thấy một chiếc hộp gỗ trên kệ sách. Bên trong là vài tấm ảnh gia đình: bố mẹ cô thời trẻ, và một bức ảnh chụp cô lúc 10 tuổi, tay cầm cúp học sinh giỏi. Anh khẽ mỉm cười – thì ra cô đã luôn giỏi giang như vậy.
Nhưng dưới đáy hộp, anh tìm thấy một tờ giấy cũ, mờ chữ: Hợp đồng vay nợ. Tên người vay là cha của Nguyệt Hàn, số tiền đủ lớn để khiến một gia đình lao đao.
Nguyệt Hàn bước lên, thấy anh cầm tấm ảnh, cô cười:
– Cậu xem cái gì thế?
– À… bức ảnh dễ thương quá. – Anh giấu đi sự căng thẳng trong mắt.
Rời khỏi nhà, anh nắm chặt điện thoại. Giờ thì mình đã biết đích xác con số… và thời gian họ phải trả.
Ba ngày sau, người bạn mà Minh Hạo nhờ điều tra đã gửi tin nhắn:
"Tên chủ nợ này từng có tiền án, rất nguy hiểm. Tốt nhất đừng để Hàn tiếp xúc."
Đọc xong, anh cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Anh hiểu rõ kiểu người này – không chỉ đòi tiền, mà sẵn sàng hạ thấp danh dự người khác để ép trả nợ.
Chiều hôm đó, khi tan học, anh thấy gã đàn ông lạ tiếp tục đứng gần trường. Anh bước thẳng đến.
– Ông tìm ai? – Giọng anh lạnh lùng.
– Không liên quan đến mày, nhóc con.
– Tôi nói lại, tránh xa học sinh trường này ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai nhượng bộ. Cuối cùng gã bỏ đi, nhưng Minh Hạo biết, đây chỉ là tạm thời.
Về đến nhà, anh mở sổ, gạch một dòng: Bắt đầu giai đoạn hai – tìm cách trả một phần nợ.
Những ngày cuối tháng tư, hoa bằng lăng nở tím khắp sân trường. Minh Hạo và Nguyệt Hàn ngồi ở ghế đá gần gốc cây, gió mang theo hương hoa nhẹ nhàng.
– Cậu có bao giờ sợ tương lai không? – Cô hỏi, giọng thoáng buồn.
– Có chứ. – Anh trả lời – Nhưng nếu sợ, mình sẽ làm gì đó để nó bớt đáng sợ.
Nguyệt Hàn im lặng một lúc rồi cười, nhưng trong ánh mắt vẫn có nỗi lo giấu kín. Anh muốn nói với cô rằng anh biết mọi chuyện, rằng anh sẽ giúp… nhưng sợ cô tự ái và xa cách.
Thay vào đó, anh nhẹ nhàng nói:
– Dù tương lai thế nào… mình sẽ ở đây.
Hoa bằng lăng rơi xuống vai cô, ánh nắng xiên qua tán lá, cả thế giới như dừng lại. Trong khoảnh khắc đó, Minh Hạo tự hứa – dù phải đánh đổi tất cả, anh cũng sẽ giữ nụ cười này.
Tối muộn, khi đang ôn bài, Minh Hạo nhận được một tin nhắn từ số lạ:
"Nếu mày không muốn nhỏ đó gặp rắc rối, thì bảo gia đình nó trả tiền sớm."
Ngực anh như bị bóp chặt. Tin nhắn này chứng tỏ bọn chúng đã để mắt tới Nguyệt Hàn. Anh lập tức gọi lại nhưng số điện thoại không liên lạc được.
Sáng hôm sau, trong lớp, Nguyệt Hàn vẫn cười nói bình thường. Cô không biết gì cả. Minh Hạo phải cố giữ vẻ bình thản để cô không nghi ngờ.
Giờ ra chơi, anh lặng lẽ ra sân sau trường, bấm máy gọi cho người bạn điều tra hôm trước:
– Có thể giúp tớ tìm cách liên hệ trực tiếp với chủ nợ không?
– Cậu định làm gì?
– Chỉ muốn… nói chuyện.
Anh biết mình đang bước vào vùng nguy hiểm, nhưng nếu im lặng, mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm tay.