Bầu trời buổi chiều phủ một lớp mây chì nặng nề, phản chiếu ánh sáng u ám xuống vùng biển hoang. Trên hòn đảo phía đông, tổ hợp phế liệu nối lại bằng dây thép và da quái thú tạo thành "nhà" – nơi trú ngụ cuối cùng của những mộng thú dị chủng yếu ớt.
Tề Diệu đứng yên hồi lâu trước cửa căn lán chính. Một dị chủng nhỏ vừa qua cơn sốt nằm thiêm thiếp trong ổ rơm. Cậu lặng lẽ kéo lại tấm vải chắn gió, gương mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt tối lại.
Lương thực đã gần cạn, nước sạch chỉ còn ba can. Trẻ con mộng thú yếu ớt cần sữa khô, vài mảnh thuốc cứu thương, vài thứ mà vùng đảo hoang này không thể có.
Cậu không muốn rời đi, nhưng phải rời đi.
---
Tề Diệu trùm lên mình chiếc áo choàng da đen phủ rêu, bên trong lót những lớp vảy thú cũ mềm. Mặt nạ gốm trắng được đội lên, che đi một phần đường nét quá xa rời nhân loại.
Cậu quấn cây lưỡi hái đỏ đen bằng băng vải thô, giấu gọn sau lưng – không gây chú ý, nhưng luôn trong tầm tay.
Chuyến đi này không phải để chiến đấu.
---
Vượt qua bãi rác cơ khí và rừng cọc sắt gãy, Tề Diệu tiếp cận Khu trung chuyển số 7 – một khu chợ đen lớn nằm trong xác của một thành phố cảng cũ. Cư dân nơi đây đa phần là kẻ sống sót vô danh, lính đánh thuê, và một số Người Siêu Việt từng bỏ lại danh phận để buôn bán.
Không ai hỏi cậu từ đâu đến, cũng không ai muốn biết.
Tiền – hoặc vật tương đương – là đủ.
---
Giữa dòng người tấp nập, Tề Diệu lặng lẽ bước qua các gian hàng. Cậu chọn mua vài bao bột khô, nước lọc tinh luyện, và chút than đốt đặc biệt dành cho vùng ẩm lạnh.
Bỗng… cậu dừng lại.
Ở một góc khuất, một gã buôn đồ da đang trưng bày một tấm da mộng thú màu lam bạc – loại da chỉ có trên những dị chủng còn non, vừa biết nói… chưa từng biết tấn công ai.
Tề Diệu nheo mắt.
Hơi thở cậu chậm lại. Bàn tay phải khẽ siết, những ngón tay dần co lại như muốn bẻ gãy thứ gì đó.
Mùi máu còn vương trên da.
"Là của một đứa trẻ."
Gã bán hàng cười híp mắt, rao lớn:
> "Da mộng thú! Chất lượng cao, mềm, chịu lạnh tốt! Thích hợp làm áo, lều, mặt nạ – còn mới lắm đây!"
Tề Diệu đứng đó, trong khoảnh khắc dài như cả phút.
Một dòng chữ hiện lên trong giao diện hệ thống:
> [Cảnh báo: Khu vực trung lập. Kích động chiến đấu sẽ dẫn tới trục xuất vĩnh viễn.]
> [Khuyến nghị: Ưu tiên sinh tồn cho đồng loại.]
Cậu xoay mặt đi, bước đi chậm rãi.
Không phải vì tha thứ.
Chỉ là hôm nay, những dị chủng yếu ớt ngoài kia đang chờ cậu mang đồ về. Một cái chết ở đây sẽ chẳng cứu được ai.
"Tao sẽ quay lại, không phải hôm nay." – cậu nghĩ, đôi mắt sau mặt nạ ánh lên sát ý lạnh như lưỡi thép.
---
Tối muộn, Tề Diệu trở lại hòn đảo.
Các mộng thú ùa ra, reo lên bằng những tiếng ngôn ngữ méo mó đặc trưng. Có kẻ ôm chân cậu, có đứa chỉ cười ngốc nghếch khi thấy bao thực phẩm.
Tề Diệu đặt đồ xuống rồi quay lại nhìn "nhà".
Một đống lộn xộn: thùng rách, vải rách, nước mưa nhỏ từng giọt qua tấm lợp gỉ.
Cậu thở dài.
> "Tụi mày... làm lại từ đầu với tao."
Cậu giơ tay chỉ vài đứa dị thú lớn hơn, ra hiệu dọn rác, xếp lại các khối phế liệu, dựng lại khung sắt cho chắc.
Tiếng gõ, tiếng cười, tiếng chạy loạn của những sinh vật lạ vang lên trong đêm.
Ở nơi tận cùng hoang tàn, giữa thế giới ruỗng mục, chúng đang cố sống như những kẻ vẫn còn một thứ gọi là "nhà."