WebNovels

Chapter 4 - Chương 4: Những kẻ bị xé xác và lời cảnh báo từ Hố Máu

Mùi thịt cháy loang trong sương.

Zareth bước qua xác ba sinh vật không còn nguyên vẹn hình dạng. Một kẻ bị chém đôi, máu bắn đến tận bức tường rêu. Kẻ kia thì bị cánh tay đột biến từ ngực Zareth bóp nát. Xác cuối cùng chỉ còn bộ da rách, mắt vẫn mở trừng trừng.

Cậu thở dốc. Máu nhỏ từng giọt xuống đất. Nhưng vết thương trên người bắt đầu liền lại. Dị thể đang làm việc. Hệ thống vẫn đang đồng hóa, từng cơ quan nội tạng bên trong cậu được cấy ghép lại bằng thứ vật chất lạ không thuộc về loài người.

Một giao diện lóe sáng trong mắt cậu.

[ Đồng hóa dị thể: 9% ]

[ Kỹ năng mới: Cốt Vũ (tạo vũ khí từ xương) ]

[ Kỹ năng phụ: Thịt Ký Sinh ]

[ Cảnh báo – Thần lực xung quanh dao động mạnh ]

Zareth cau mày, lẩm bẩm:

"Mấy thứ này xuất hiện cứ như game vậy... nhưng rõ ràng là không vui tẹo nào."

Trời bắt đầu sáng. Ánh sáng lọt qua sương mù, chiếu lên các cột đá quanh nghi thất. Những ký tự trên đá đang nứt ra, đen dần. Có ai đó – hoặc thứ gì đó – đang cố xóa bỏ dấu vết nghi lễ.

Một tiếng nổ nhỏ vọng từ xa. Mặt đất rung lên nhẹ. Cậu cúi xuống, tay chạm vào đất. Cát bụi run lẩy bẩy như đang sợ điều gì đó.

Zareth quay đầu. Dưới chân đồi, một nhóm người mặc giáp đen đang tiến đến. Trên ngực họ có biểu tượng tam giác ngược – Giáo Phái Quang Minh. Một số cưỡi ngựa, số còn lại đi bộ. Cả đội hình đều mang theo khí tức thánh, đè nặng bầu không khí.

"Chết tiệt."

Cậu giật người, vung tay. Một dải xương bật ra từ lưng, găm xuống đất. Nhờ lực bật, Zareth lao lên mái nhà, đáp xuống nhẹ như mèo. Toàn thân cậu rung lên, cơ bắp co lại như đang học cách hoạt động. Cậu chạy dọc theo xà nhà mục nát, chân chạm mái ngói mà không để lại tiếng động nào.

Phía dưới, một tên ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt chạm ánh mắt Zareth.

Tên đó chết đứng. Miệng mấp máy như định kêu lên, nhưng không phát ra âm thanh.

---

Miền tây Ishtar trải dài trước mắt – rừng thưa, ruộng chết, thị trấn bỏ hoang, nhà thờ sụp đổ. Những nơi từng có người giờ toàn gạch đá cháy đen và vết máu khô. Gió cuốn bụi bay, mang theo mùi ẩm mục của thời gian mục ruỗng.

Zareth tránh xa đường chính, men theo khe đá. Vai trái cậu vẫn đang rỉ máu, nhưng cơ thể dần ổn hơn. Dị thể tự vá vết thương bằng các mô thịt mới — có hình dạng chẳng khác gì sợi nấm mọc tua tủa dưới da.

Cậu dừng lại bên một dòng sông khô. Từng có một cây cầu đá bắc ngang, giờ chỉ còn trụ mục. Trên thân cầu có vết móng vuốt cào, dài đến cả mét.

"Ở đây từng xảy ra chuyện gì vậy chứ?"

Zareth rửa mặt bằng nước đọng. Hình ảnh phản chiếu trong nước làm cậu im lặng — mắt đỏ như than cháy, mạch máu nổi lên gần thái dương, và nửa xương gò má bên trái đang lộ ra một chút.

Cậu cúi thấp, thì thầm:

"Thứ tao biến thành… còn gọi là người được không?"

Một tiếng lạch cạch vang lên sau lưng. Zareth xoay người, tay biến thành lưỡi xương bén như liềm. Nhưng đó chỉ là một con thằn lằn khổng lồ, mình dài như rắn, đang trườn qua đống gạch đổ.

Không có thời gian nghỉ.

Zareth đứng dậy, tiếp tục đi.

---

Đến giữa rừng, cậu dừng lại.

Có một đứa bé đang đứng bên suối cạn. Tóc trắng, da nhợt, quần áo rách, mắt đen thui. Nó đang dùng tay đào bùn.

Zareth bước đến gần:

"Này, nhóc làm gì thế?"

Đứa bé không đáp. Tay vẫn đào, móng gãy, máu hòa bùn. Cậu định quay đi thì nó đột ngột quay đầu lại, mắt mở to, nhìn chằm chằm:

"Chúng nó đang tìm anh. Từ trên trời. Từ dưới đất. Từ mấy cái gương."

Zareth cau mày, nghiêng đầu:

"…Cái gì cơ? Mày biết tao à?"

Đứa bé lôi từ dưới đất ra một hộp gỗ nhỏ. Mặt hộp khắc chữ: Hố Máu – Niêm Phong Lần Thứ 4.

Nó đưa hộp cho cậu:

"Anh là máu thứ bảy. Hộp mở thì mọi thứ đảo ngược. Muốn quay về? Không có đường. Nhưng đi xuống thì được."

Gió nổi lên. Lá bay cuộn thành xoắn. Đứa bé tan thành khói đen, hòa vào gió.

Chỉ còn chiếc hộp nằm trong tay Zareth.

Giao diện rung nhẹ:

[ Nhận vật phẩm ẩn: "Hộp Hố Máu" – cấp Cấm Kỵ ]

[ Kích hoạt tuỳ chọn: Mở (Khuyến cáo: tránh xa khu dân cư) ]

Zareth lẩm bẩm:

"Lại một thứ quái dị nữa… thế giới này đúng là không thiếu bất ngờ."

Phía xa, tiếng ngựa và còi truy đuổi đã vang tới. Tiếng bước chân giáp nện đá, tiếng chó săn sủa, và một giọng hô lớn:

"Bắt sống nó! Lệnh từ Đền Sáng!"

Cậu quay đầu, lao vào rừng sâu.

---

Trên đỉnh núi, một người đội mũ trùm nhìn theo hướng Zareth vừa biến mất. Gã chống tay lên cán gậy khô, ánh mắt lóe sáng sau tấm vải đen:

"Rốt cuộc mày cũng xuất hiện rồi, dị thể thứ bảy..."

Gió đập phần áo choàng gã bay phất phới. Trên tay áo có hình tròn chứa bảy vết chém — biểu tượng của Hội Giải Phẫu Thần."

More Chapters