WebNovels

Đạo Ma Tổ

JinDie
7
chs / week
The average realized release rate over the past 30 days is 7 chs / week.
--
NOT RATINGS
359
Views
Synopsis
Trong một thế giới tu tiên nơi chính đạo và ma đạo đối lập như nước với lửa, tồn tại một thiếu niên có thân thế thần bí mang dòng máu Ma Thần cổ xưa, Tạ Vô Niệm. Bị cả thiên hạ liệt vào hàng ma đầu, hắn từng là đệ tử chân truyền của một chính phái lừng danh, nhưng bị vu oan mưu sát sư phụ, cướp đoạt linh bảo trấn phái. Bị truy sát bởi đồng môn, phản bội bởi tri kỷ, hắn ngã xuống vực Ma Uyên, nơi vạn ma gào thét. Tại đây, hắn thức tỉnh huyết mạch bị phong ấn suốt 17 năm, học được Ma Đạo Chân Kinh thất truyền, Thiên Huyết Luân Hồi Kinh. Trải qua nghìn ngày rèn luyện trong biển máu và khổ hận, hắn tái xuất nhân gian, một thân ma khí ngập trời, ánh mắt vô hồn, trái tim hóa lạnh băng. Tạ Vô Niệm không còn là thiếu niên ngây thơ thuở nào. Hắn không cầu đạo, không theo thiện, cũng chẳng tìm công lý. Thứ hắn muốn là...diệt kẻ phản bội, phá tan thiên đạo, nghịch chuyển âm dương, lập lại trật tự tu tiên giới theo ý chí của chính mình. Từ một thiếu niên bị vứt bỏ...Hắn trở thành Tổ Sư của Ma Đạo. ——————— "Thế gian là một ván cờ...ta là kẻ đánh cờ, là con cờ, cũng là bàn cờ. Cả vạn sinh linh, chính tà, thần ma, đều không ngoài nước cờ của ta. Ta lừa họ, lừa trời, lừa đất...và lừa cả chính mình. Đạo tâm của ta là không có đạo tâm, là dối trá đến mức chân thực, là chân thực đến mức hư vọng." -Tà Vô Niệm-
VIEW MORE

Chapter 1 - Huyết Dạ Ma Uyên

Trăng treo lơ lửng trên bầu trời, đỏ như máu, nhuộm cả dãy núi Vô Cực một màu u ám. Gió lạnh rít qua những kẽ đá, mang theo tiếng gào thét của vạn ma nơi vực sâu Ma Uyên. Dưới ánh trăng, một bóng người nhỏ bé đứng chênh vênh bên vách đá, máu tươi chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt sáng như sao nhưng lạnh lẽo như băng.

Tạ Vô Niệm, thiếu niên mười bảy tuổi, từng là đệ tử chân truyền của Thiên Huyền Tông, giờ đây chỉ còn là một kẻ bị cả thiên hạ truy sát.

"Phản đồ! Ngươi dám mưu sát sư phụ, cướp đoạt Thiên Huyền Châu!" Một giọng nói sắc lạnh vang lên từ phía sau. Một nam tử mặc trường bào trắng, tóc buộc cao, tay cầm trường kiếm lấp lánh linh quang, đang dẫn đầu đám đông tu sĩ vây quanh Tạ Vô Niệm. Hắn là Lục Thiên Dương, đại sư huynh của Thiên Huyền Tông, người từng được xem như huynh đệ thân thiết nhất của Tạ Vô Niệm.

"Vu oan?" Tạ Vô Niệm khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo như lưỡi dao. "Lục sư huynh, ngươi nói ta mưu sát sư phụ, vậy chứng cứ đâu? Hay là...ngươi sợ ta vượt qua ngươi, nên mượn cớ để diệt trừ ta?"

Đám đông phía sau Lục Thiên Dương xôn xao. Một nữ tử mặc y phục màu lam, khuôn mặt thanh tú nhưng ánh mắt sắc như dao, bước lên. Nàng là Tô Thanh Nguyệt, tri kỷ từng thề sống chết bên Tạ Vô Niệm, nhưng giờ đây, ánh mắt nàng chỉ còn sự lạnh lùng và khinh miệt.

"Tạ Vô Niệm, ngươi còn dám ngụy biện? Thiên Huyền Châu đã biến mất cùng đêm sư phụ bị giết. Ngươi là kẻ duy nhất có mặt tại cấm địa tối hôm đó. Ngươi còn gì để nói?" Giọng Tô Thanh Nguyệt run lên, không rõ vì phẫn nộ hay vì một nỗi đau nào đó bị che giấu.

Tạ Vô Niệm nhìn nàng, ánh mắt thoáng qua một tia đau đớn, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi sự vô hồn. "Thanh Nguyệt, ta từng nghĩ ngươi hiểu ta hơn bất kỳ ai. Hóa ra, ta đã lầm." Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời đỏ như máu. "Thiên đạo bất công, lòng người dễ đổi. Nếu các ngươi muốn ta chết, thì cứ thử xem!"

Không đợi đám đông kịp phản ứng, Tạ Vô Niệm đột nhiên tung người nhảy xuống vực Ma Uyên, nơi được xem là tử địa của tu tiên giới. Tiếng gió rít qua tai hắn, hòa lẫn với tiếng gào thét của vạn ma dưới đáy vực. Đám tu sĩ trên vách đá sững sờ, Lục Thiên Dương siết chặt chuôi kiếm, gầm lên: "Hắn đã chọn con đường chết! Ma Uyên là nơi không ai sống sót!"

Tô Thanh Nguyệt đứng lặng, đôi tay nắm chặt đến mức móng tay cắm vào da thịt. Nàng thì thầm: "Tạ Vô Niệm...tại sao ngươi lại chọn con đường này?"

Dưới đáy Ma Uyên, không có ánh sáng, chỉ có bóng tối vô tận và tiếng gào thét của những linh hồn ma quái. Tạ Vô Niệm rơi xuống, cơ thể đập mạnh vào một tảng đá lớn, máu tươi phun ra, nhuộm đỏ cả mặt đất. Hắn nằm đó, hơi thở yếu ớt, nhưng đôi mắt vẫn mở to, như thách thức cả tử thần.

"Chết ư? Ta không cam tâm..." Hắn thì thào, bàn tay siết chặt một mảnh ngọc vỡ, di vật cuối cùng của sư phụ. "Nếu thiên đạo muốn ta chết, ta sẽ nghịch chuyển thiên đạo. Nếu thế gian xem ta là ma đầu, thì ta sẽ trở thành ma đầu!"

Đột nhiên, một luồng khí tức lạnh lẽo trỗi dậy từ cơ thể hắn. Dòng máu trong người Tạ Vô Niệm sôi trào, như có thứ gì đó bị phong ấn từ lâu đang phá vỡ xiềng xích. Một tiếng gầm vang lên từ sâu trong huyết mạch, như tiếng rồng ngâm, như ma thần thức tỉnh.

"Ngươi...là kẻ được chọn..." Một giọng nói trầm thấp, đầy uy nghiêm vang lên trong đầu Tạ Vô Niệm. Hắn mở mắt, thấy trước mặt mình là một bóng đen khổng lồ, hình dạng mơ hồ, đôi mắt đỏ rực như hai ngọn lửa. "Huyết mạch Ma Thần đã thức tỉnh. Ngươi muốn sống, muốn trả thù, muốn phá tan thiên đạo? Hãy nhận lấy sức mạnh này...nhưng cái giá là ngươi sẽ không còn là con người."

Tạ Vô Niệm cười lớn, tiếng cười vang vọng trong bóng tối. "Con người? Ta đã bị chính những 'con người' kia phản bội. Nếu ma đạo là con đường duy nhất, thì ta sẽ bước đi, dù phải đạp lên vạn thi thể!"

Bóng đen gật đầu, tan biến vào hư không. Một luồng ma khí kinh thiên động địa tràn vào cơ thể Tạ Vô Niệm, khiến hắn gầm lên đau đớn. Máu từ các vết thương trên người hắn hóa thành những sợi dây đỏ rực, quấn quanh cơ thể, như đang tái tạo hắn thành một thứ gì đó vượt xa nhân loại.

Trong khoảnh khắc đó, một cuốn kinh thư cổ xưa hiện lên trong tâm trí hắn, mang tên Thiên Huyết Luân Hồi Kinh. Những dòng chữ đỏ như máu lướt qua, dạy hắn cách thao túng máu huyết, linh hồn, và thậm chí là số mệnh của kẻ khác. Đây là công pháp thất truyền của ma đạo, thứ từng khiến cả tu tiên giới khiếp sợ.

Ba ngày sau, tại một góc nhỏ của Ma Uyên, một thiếu niên bước ra từ bóng tối. Áo bào rách nát, nhưng khí tức quanh người hắn khiến không gian như đông cứng. Đôi mắt Tạ Vô Niệm giờ đây không còn chút ánh sáng của thiếu niên năm xưa, chỉ còn sự lạnh lẽo và một tham vọng cháy bỏng.

Hắn đứng trên một tảng đá lớn, nhìn lên bầu trời đỏ máu. "Thế gian là một ván cờ...ta là kẻ đánh cờ, là con cờ, cũng là bàn cờ. Chính đạo, ma đạo, thiên đạo...tất cả chỉ là quân cờ trong tay ta." Hắn nhếch môi, nụ cười vừa tàn nhẫn vừa cô độc. "Từ nay, Tạ Vô Niệm này không cầu đạo, không theo thiện, chỉ đi con đường của riêng mình. Kẻ nào cản ta, Chết!"