WebNovels

Chapter 5 - Chương 5: Biệt Thự Anh Hoa

Con đường đến biệt thự Anh Hoa không phải là một con đường đúng nghĩa. Đó là một mê cung của bóng tối, gạch vỡ và những lời thì thầm. Dưới sự dẫn đường của một cậu giao liên nhỏ tuổi, tiểu đội của Huy luồn lách qua mạng lưới địa đạo đã được người dân và tự vệ bí mật đào xuyên qua những bức tường, nối liền các căn nhà với nhau. Không khí đặc quánh mùi ẩm mốc và thuốc súng. Thỉnh thoảng, họ lại nghe thấy tiếng súng nổ vọng lại từ trên mặt đất, một lời nhắc nhở rằng tử thần đang ở rất gần. 

Huy di chuyển cuối cùng, mắt anh quét qua từng góc tối, bản năng của một người lính hiện đại luôn đặt anh trong trạng thái cảnh giác cao độ. Anh không chỉ là một xạ thủ, anh là một người sống sót. Và giờ đây, anh phải đảm bảo những người lính đi trước mình cũng sống sót.

Biệt thự Anh Hoa hiện ra trước mắt họ không phải như một sở chỉ huy, mà như một trạm cứu thương tiền tuyến. Ngay trong khu vườn, những chiến sĩ bị thương đang được các y tá và dân quân chăm sóc. Mùi thuốc sát trùng gay mũi hòa lẫn với mùi máu tanh. Các chiến sĩ liên lạc liên tục ra vào, mặt mày căng thẳng, chuyển đi những mệnh lệnh và báo cáo vắn tắt. Sự hỗn loạn có tổ chức của một đơn vị đang chuẩn bị cho trận chiến sinh tử. 

Chính ủy Sơn dẫn Huy thẳng vào căn hầm rộng bên dưới biệt thự, nơi đặt sở chỉ huy của Tiểu đoàn 101. Một người đàn ông trạc tứ tuần, dáng người gầy nhưng rắn rỏi, đang đứng trước một tấm bản đồ Hà Nội trải trên bàn. Đó là đồng chí Vũ Tâm, Tiểu đoàn trưởng. Gương mặt ông hằn lên vẻ mệt mỏi nhưng đôi mắt vẫn sáng lên một ý chí sắt đá. 

"Báo cáo tiểu đoàn trưởng, tôi đã đưa đồng chí Bình đến," Chính ủy Sơn nói.

Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm ngẩng lên, ánh mắt ông quét qua Huy, có chút ngạc nhiên khi thấy một người lính trẻ như vậy lại được chính ủy đích thân dẫn đến.

"Đồng chí là Hoàng Văn Bình?" ông hỏi, giọng nói vẫn còn chút hoài nghi. "Chính ủy Sơn nói cậu có những ý tưởng... khác thường về chiến thuật phòng ngự."

"Báo cáo tiểu đoàn trưởng, tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ," Huy đáp, giọng nói dứt khoát, không một chút do dự.

"Tốt," ông Vũ Tâm chỉ vào tấm bản đồ. "Tình hình đây. Địch đang tập trung ít nhất hai đại đội lính lê dương, có xe thiết giáp và súng cối yểm trợ. Mục tiêu của chúng là nơi này. Chúng muốn biến sở chỉ huy của chúng ta thành mồ chôn tập thể, đánh vào tinh thần của toàn Liên khu. Tên chỉ huy của chúng là một sĩ quan Đức, nghe nói cực kỳ tàn nhẫn và kinh nghiệm." 

Huy gật đầu, anh đã đoán trước được điều này. Klaus Richter.

"Kế hoạch của chúng ta là tử thủ," Tiểu đoàn trưởng nói tiếp, giọng ông đanh lại. "Mỗi ngôi nhà là một pháo đài, mỗi người lính là một cảm tử quân. Chúng ta sẽ chiến đấu đến người cuối cùng."

Đó là một kế hoạch dũng cảm, đầy tinh thần "Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh", nhưng Huy biết, đó cũng là một kế hoạch tự sát.

"Thưa tiểu đoàn trưởng," Huy cất tiếng, thu hút sự chú ý của tất cả các sĩ quan tham mưu trong hầm. "Xin cho phép tôi có ý kiến."

Ông Vũ Tâm nhướng mày, nhưng gật đầu. "Cứ nói."

"Chúng ta không nên tử thủ. Chúng ta phải biến nơi này thành một cái bẫy, một cối xay thịt." Huy bước tới tấm bản đồ. Những ngón tay anh lướt trên sơ đồ của biệt thự và các khu nhà lân cận. "Kẻ địch có ưu thế về hỏa lực và quân số. Chúng ta không thể đối đầu trực diện. Chúng ta phải bắt chúng đánh theo cách của ta." 

Anh bắt đầu nói, những thuật ngữ quân sự hiện đại tuôn ra một cách tự nhiên, được diễn giải bằng những ngôn từ đơn giản nhất có thể.

"Đầu tiên, chúng ta không phòng ngự ở bức tường rào. Đó là cái bẫy chết người. Hãy để chúng vào trong sân. Tập trung hỏa lực từ các cửa sổ tầng hai và tầng ba. Biến cái sân thành một 'khu vực tử địa'."

"Thứ hai, các chiến lũy trong nhà. Đừng chặn hết các hành lang. Hãy để lại những lối đi hẹp, những nút cổ chai. Chúng ta sẽ đặt các tổ súng máy ở cuối những hành lang đó. Bắt chúng phải tiến lên thành một hàng dọc."

"Thứ ba, tận dụng mạng lưới địa đạo. Đây không chỉ là đường rút lui. Đây là đường tấn công. Khi địch tập trung đánh vào cửa chính, một đội nhỏ của ta sẽ từ dưới hầm, vòng ra sau lưng chúng qua một ngôi nhà khác, đánh vào sườn đội hình của chúng rồi rút lui ngay lập tức. Chúng ta phải khiến chúng hoang mang, không biết chúng ta ở đâu và có bao nhiêu người." 

"Cuối cùng, là cái hầm này," Huy chỉ xuống chân mình. "Đây sẽ là tuyến phòng thủ cuối cùng. Nhưng cũng là nơi chúng ta tập kết để phản công khi thời cơ đến."

Căn hầm lại một lần nữa chìm vào im lặng. Kế hoạch của Huy quá chi tiết, quá phức tạp, và quá khác biệt so với những gì họ từng biết. Nó không chỉ đòi hỏi lòng dũng cảm, mà còn đòi hỏi sự kỷ luật thép, sự phối hợp chính xác và một tư duy chiến thuật hoàn toàn mới.

Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm nhìn Huy chằm chằm. "Cậu... cậu chắc chứ? Kế hoạch này quá mạo hiểm. Nó đòi hỏi sự di chuyển liên tục dưới hỏa lực của địch."

"Chiến đấu trực diện còn mạo hiểm hơn," Huy đáp trả, ánh mắt không hề nao núng. "Kế hoạch của tôi cho chúng ta cơ hội để gây ra tổn thất tối đa cho địch trong khi bảo toàn lực lượng của mình. Chúng ta sẽ khiến chúng phải trả giá bằng máu cho từng mét đất trong ngôi biệt thự này."

Chính ủy Sơn lúc này mới lên tiếng, đặt một tay lên vai Tiểu đoàn trưởng. "Đồng chí Vũ Tâm, tôi đã chứng kiến cách làm của đồng chí Bình ở Hàng Chiếu. Lạ, nhưng hiệu quả. Trong tình thế này, chúng ta cần phải thử. Tôi tin cậu ấy."

Sự bảo chứng của chính ủy đã xóa tan những nghi ngờ cuối cùng. Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm nhìn Huy, rồi gật đầu dứt khoát. "Được! Cả tiểu đoàn sẽ nghe theo sự sắp xếp của cậu. Hãy cho chúng tôi biết phải làm gì."

Một luồng sinh khí mới tràn ngập căn hầm. Huy bắt đầu phân công nhiệm vụ một cách rành mạch. Tuấn và nhóm xạ thủ được bố trí lên tầng cao nhất. Lão Hùng phụ trách một tổ lựu đạn ở một góc khuất có thể bao quát toàn bộ sườn của địch. Các khẩu trung liên ít ỏi được đặt lại vào những vị trí chết người. Các đội cảm tử bom ba càng được lệnh ém mình, chỉ xuất kích khi có xe thiết giáp của địch bị ghìm chân.

Cả biệt thự Anh Hoa chuyển mình. Những chiếc bàn, tủ, sập gụ được kéo ra, dựng thành những chiến lũy tạm bợ nhưng được tính toán kỹ lưỡng. Những lỗ châu mai mới được đục ra. Những bao cát ướt được chuẩn bị sẵn.

Huy đứng giữa sự hối hả đó, cảm nhận được sức nặng của hàng trăm sinh mạng đặt trên vai mình. Anh đang viết lại lịch sử, hay chỉ đang cố gắng sống sót trong đó?

Bất chợt, một tiếng rít ghê rợn xé toạc không khí, theo sau là một tiếng nổ lớn làm rung chuyển mặt đất.

Trận chiến đã bắt đầu.

More Chapters